Chương 21: Chết

Ánh nắng dần dần ngã về tây, mặt trời lặn sau hoàng hôn, dưới đất có hai bóng người đang phủ thêm lửa đỏ cho ánh nắng chiều

Trên mặt Hoàng Đan không còn màu máu, người đầy mồ hôi, trên sợi tóc nhỏ xuống vài giọt nước, mắt cậu đỏ bừng, trên mặt phủ đầy nước mắt, sắc mặt đơn thuần hòa vào trong không trung.

Lý Căn hôn mặt cậu, hôn môi cậu:"

"Anh rất thích em.

"Mũi Hoàng Đan màu đỏ, toàn bộ quá trình đều bị Lý Căn che miệng lại, lúc này mới không phát ra tiếng hét thảm của heo bị giết được. Nếu không nhờ có cúc hoa linh thì khẳng định ngay lúc Lý Căn bôi kem Nhã Sương cậu cũng đã ngất đi rồi, không có khả năng tiếp tục chống đỡ được nữa. Hoàng Đan nhìn nắng chiều, người đàn ông này lấy đi của cậu thật nhiều đồ tốt, không chỉ là một nụ hôn đầu tiên."Anh, em nói anh nhẹ nhàng, anh nói được, kết quả ra sao? Anh lại nói dối."

Lý Căn ngậm lấy một điếu thuốc, biếng nhác cười nói:"Đứa nhỏ ngốc, em cũng không nhìn xem đó là lúc nào, anh của em cũng không làm chủ được đâu."

"

Hoàng Đan lấy đi điếu thuốc của hắn:"

Anh ăn hiếp em."

Lý Căn cầm lấy tay cậu, đánh lên mặt mình hai cái:"Được được được, là lỗi của anh, anh không nên ăn hiếp em."

Hoàng Đan trừng liếc nhìn:"

Em sắp đau chết đây này."

Lý Căn khóe môi áp xuống, ôm lấy cậu vào người:"

"Lần tới nhất định anh sẽ nhẹ nhàng.

"Hoàng Đan tâm nói, quỷ mới tin anh. Lý Căn cầm áo choàng ngắn dưới đất, trong túi rơi ra ít đồ vật, có cây thuốc cầm máu tươi mới, thuốc cỏ khô giảm sưng, còn có mấy cái kẹo, một cái vòng xương rắn, dễ nhận thấy là vì trận này mà đã chuẩn bị đầy đủ. Hoàng Đan:"……

"Da mặt Lý Căn nóng lên, hắn khụ một tiếng, đưa vòng xương rắn cho thanh niên đeo. Hoàng Đan nhìn cái vòng:"Không phải nói không thể đeo sao?"

Lý Căn hôn trên mặt hôn Hoàng Đan một cái,"Nơi này lại không người khác, đeo cho anh xem, trong lòng anh sẽ vui vẻ."

Hắn lấy một viên kẹo, nhét vào trong miệng Hoàng Đan:"Ngậm lấy, ngọt."

Hoàng Đan dùng đầu lưỡi bao lấy viên kẹo, gẩy gẩy xương rắn:"Anh, eo em đau, anh mặc quần áo cho em đi."

Lý Căn nhéo mũi cậu một chút, trong mắt cưng chiều,"Được rồi, anh mặc cho em."

Bên tai Hoàng Đan có tiếng cười, cậu quay đầu, nhìn thấy trên mặt cương nghị của người đàn ông đang treo nụ cười, giống như một con mèo lớn tham ăn:"

Anh, anh cười cái gì?"

Lý Căn lộ ra một hàm răng trắng:"

"Anh vui vẻ á."

"Em không biết đâu, anh nhớ em muốn chết luôn, vừa nhìn thấy em thì hận không thể đem em ôm vào trong lòng."

Hoàng Đan nói:"

Hai ta mỗi ngày đều gặp."

Lý Căn chậc chậc:"Như vậy mà anh còn nhớ em nhiều đến vậy? Nhớ đến hồn rời khỏi xác, nói, em có phải là yêu tinh biến thành không?"

Hoàng Đan nói là a:"

Buổi tối 12h đêm em sẽ biến về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!