Chương 20: Ruộng ngô

Hoàng Đan nhặt nhánh cây đến chỗ ngôi mộ, nhìn thấy Trần Kim Hoa cúi đầu, không nói một tiếng mà đốt giấy tiền vàng, có tro bụi còn nóng rơi vào tay, bà hoàn toàn không phát hiện.

Hoàng Đan đi qua:"

Mẹ."

Trần Kim Hoa lau mắt:"Aii!"

Bà cầm nhánh cây con trai đưa cho, để vào bên trong đống lửa đang đốt gẩy gẩy:"Đông Thiên, con đến dập đầu với cha con mấy cái đi.

"Hoàng Đan làm theo. Đối với người không cha không mẹ như cậu mà nói, đây là một lần trải nghiệm mới mẻ. Trần Kim Hoa mở ra một sấp tiền giấy bỏ vào bên trong đống lửa:"Cha Đông Thiên à, tiền này ông cầm đi, nhiều hơn cũng không có."

Bà bỗng nhiên cười một tiếng,:"

Uống ít rượu, dễ dàng làm chuyện hồ đồ."

Mắt Hoàng Đan lóe lên, Trần Kim Hoa đối với Trương mặt rỗ có oán giận sao.

Căn cứ vào ký ức nguyên chủ, ngay hôm nay là ngày Trương mặt rỗ gặp chuyện không may vào mười năm trước, lúc đó trời đổ mưa to, ông ta không ở nhà, một mình chạy ra bên ngoài, sau đó không trở về nữa.

Không có ai ở đây biết được Trương mặt rỗ đi ra ngoài làm gì, gặp ai, sao lại rơi xuống sông.

Người trong thôn đều nói là do mưa to nên đường bị trơn, Trương mặt rỗ không cẩn thận ngã vào trong sông, trượt té ở nơi nào đó, không bơi lên được.

Nguyên nhân chết của Trương mặt rỗ là bị đập vào một tảng đá trong nước, lúc đó còn có cơn sóng nhỏ, sau đó lại quay về yên tĩnh.

Khi đó nguyên chủ còn nhỏ, khóc hỏi ba vì sao không về, Trần Kim Hoa nói là bị Long Vương trong sông mang đi.

Dựa theo ký ức nguyên chủ lúc ấy, Trần Kim Hoa chỉ có khổ sở, chứ không phẫn nộ.

Cách vài năm, nguyên chủ lại một lần nhắc tới, Trần Kim Hoa không có trả lời như vậy, mà lấy cây trúc đánh anh ta, như trút đi căm phẫn trong lòng, đánh xong còn tự nhốt mình khóc ở trong phòng.

Mấy năm trước đó, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Ví dụ như Trần Kim Hoa vô tình biết sự thật nguyên nhân cái chết của Trương mặt rỗ.

Nguyên nhân chết thật sự của Trương mặt rỗ làm cho nội tâm của bà sập đổ, nên mới trút giận vào con trai mình.

Hoàng Đan thu hồi suy nghĩ lại:"

Mẹ, năm sau đến bệnh viện lớn ở thành phố xem chân đi."

Trần Kim Hoa nói:"Không có gì đáng xem."

Mắt bà bị bụi thổi không mở ra được:"Mẹ tốt xấu còn có thể đi,  nửa người dưới bác Vương bị liệt, đại tiểu tiện còn không thể tự mình đi, đó mới là chịu tội, đáng thương đó."

Hoàng Đan mơ hồ nghe ra được có chút trào phúng, hay chỉ là ảo giác?

Cậu như có điều suy nghĩ, lúc trước nhiều lần khi nhắc tới Vương Nguyệt Mai, lời nói hành động của Trần Kim Hoa, dáng vẻ đều thể hiện là chị em tốt, bản thân cậu hoàn không hề liên tưởng đến từ này.

Nếu không phải vừa rồi là ảo giác, thật sự cố ý che giấu đi sự trào phúng, thường đi qua đi lại, đưa cái này cái kia, không nhất định là giúp đỡ.

Có thể là khoe khoang không?

Hoàng Đan giật mình trong lòng, cậu giống như bắt được cái gì, rồi lại không kịp phân tích.

Giữa phụ nữ thật thật giả giả với nhau, trong tối ngoài sáng đều có những thứ gì đó, rất khó hiểu.

Trên đường trở về, đi qua một con đường nhỏ, chỗ đó có một bụi hoa kim ngân* lớn, màu  trắng vàng của hoa cùng hòa rực rỡ chung với nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!