Chương 2: (Vô Đề)

Vừa nghe thấy tiếng loa phát thanh, ngoài ruộng lập tức trở nên náo nhiệt, tiếng hoan hô vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Mấy người thanh thiếu niên từ 10 đến 20 tuổi hò reo, gấp không chờ nổi vứt ruộng lúa qua một bên, vung tay vung chân chạy về nhà.

Ăn sớm một chút, đi sớm một chút mới có thể đoạt được vị trí tốt.

Không ăn cũng không sao, phim quan trọng hơn.

Xung quanh ruộng còn một vài người trung niên làm việc, Hoàng Đan vẫn ngồi trên bờ đê.

Lý Căn lấy áo khoác lau mặt, "Không đi?"

Hoàng Đan nói, "Chân bị tê rồi."

Lý Căn túm cánh tay cậu, "Chân nào?"

Hoàng Đan nói, "Chân trái."

Lý Căn nói, "Lấy chút nước miếng ra tay bôi lên mắt trái."

Hoàng Đan bày ra vẻ mặt "Em không hiểu anh đang nói gì

". Lý Căn muốn đi lên, lại thấy người kia bất động, cũng không muốn nói gì, liền đẩy nhẹ bả vai của đối phương. Mặc dù chỉ đẩy nhẹ nhưng sức lực hắn vỗn đã mạnh, chưa kịp thu lại. Không phòng bị, Hoàng Đan trực tiếp rớt xuống dưới. Lý Căn,"……"

Hắn hơi cong người, tay chống lên đầu gối, đứng trên bờ nhìn thanh niên rớt vào nước, hài hước nói,

"Đông Thiên, cậu đang mò cá à? Mò ở giữa ý, có thì cho anh hai con về nấu canh với."

Hoàng Đan bơi rất giỏi, nhưng nguyên chủ thì không, cậu không thể lên bờ được.

"Anh cứu em…… Cứu mạng ——

"Thấy đầu thanh niên bị nước bao phủ, Lý Căn chửi thầm một tiếng, ném cái áo khoác đi, nhảy xuống dưới. Hoàng Đan bị kéo lên một tảng đá, giống như một con cún vừa rơi xuống nước. Ống quần của Lý Căn bị dính chút nước, bọt nước lăn xuống mặt xanh mét,"Mày không biết bơi thì nhảy nhảy cái gì?

Suýt chút nữa ông bị mày dọa chết khiếp!"

Hoàng Đan nói, "Anh đẩy em."

Lý Căn nghiêng đầu, lông mày nhướng cao, "Là anh đây đẩy mày?"

Hoàng Đan gật đầu, "Ừm."

Lý Căn banh mặt, "Vậy sao mày không né?"

Hoàng Đan, "……"

Lý Căn vớt cái áo khoác bị ướt lên, "Mau đi nhanh, buổi tối ở Đồng Miếu chiếu ít nhất hai bộ, có thể xem.

"Hoàng Đan đi ở phía sau, Lý Căn cứu cậu, chắc là có thể loại trừ ghét bỏ? Vẫn chưa xác định được. Buổi chiều ăn mì thịt viên, bên trong thả không ít rau cải xanh, nguyên một nồi to. Hoàng Đan nhìn cái bát lớn có chút nứt trước mặt, rồi đến chiếc đũa bằng trúc đơn sơ, độ thèm ăn là 0. Miệng bát nóng hôi hổi, mùi đồ ăn hoà vào nhau bay lên, cậu nâng bát uống một ngụm nước lèo, ăn một viên thịt, độ thèm ăn tăng tới 100. Trần Kim Hoa nói,"Mẹ đã nói với Lý Căn rồi, đợi lát nữa nó đến sẽ kêu con cùng nhau tới Đồng Miếu.

"Hoàng Đan à một tiếng, tiếp tục ăn mì thịt viên. Trần Kim Hoa quạt quạt miệng chén để nhiệt khí tản đôi ra chút,"Thôn Trần có mấy đứa con gái không tệ, đừng chỉ lo xem phim, phải tìm cơ hội nói chuyện."

Hoàng Đan nói, "Không ai xem trọng con cả."

Trần Kim Hoa mất hứng "Nói cái gì thế, con trai của mẹ không kém ai hết!

"Bà buông chén đũa xuống, rồi đi vào phòng nằm. Hoàng Đan bất động ngồi trước bàn, cầm cái chén không. Một con gà mái già bị kinh sợ phi xuống từ cửa, rớt mấy cái lông gà màu vàng đen đan xen, người đàn ông nọ dẫm lông gà bước vào gọi,"Đông Thiên, xuất phát."

Hoàng Đan cầm chén gắp một miếng rau cải vào miệng, theo bản năng muốn lấy khăn lau miệng, cậu dừng lại một chút, đổi sang dùng tay chùi.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!