Trời hôm nay đầy mây, ánh sáng trong phòng không tốt.
Vương Nguyệt Mai nửa nằm:"Sáng sớm, bên ngoài đã ồn ào như vậy, đã xảy ra chuyện gì, Thúy Linh con nói đi.
"Bà ta dường như không biết rõ tình hình, nhưng hình như là có chủ ý khác. Ngô Thúy Linh nói:" Buổi sáng Hà Vĩ đã chết."
Vương Nguyệt Mai hỏi"Chết như thế nào?
"Ngô Thúy Linh lắc đầu. Vương Nguyệt Mai nhìn cô:"Không biết, hay là không muốn nói?"
Ngô Thúy Linh nói:"Không biết."
"Phải không?" Vương Nguyệt Mai còn đang nhìn cô:
"Sao tôi lại nghe bác cả của cô nhắc đến Đại Quý? Việc Hà Vĩ chết, có quan hệ gì đến cái chết của Đại Quý. Ngô Thúy Linh nói:"
Tối hôm qua có người đi qua nhà Hà Vĩ nhìn thấy một bóng dáng."
Cô mím môi, giọng nói có chút phát run:"Bọn họ ở trong vườn trúc phía sau phòng của nhà Hà Vĩ phát hiện …… Phát hiện ……"
Vương Nguyệt Mai không kiên nhẫn nói:"
Người con lớn như vậy rồi, nói cũng không nói rõ được sao?"
"Áo khoác ngắn, áo khoác ngắn màu đỏ của Đại Quý."
Ngô Thúy Linh nắm chặt hai tay, run run môi:"Mọi người đều nói Đại Quý về lấy mạng anh ta."
Vương Nguyệt Mai nói"Mẹ nhớ rõ, quần áo lúc còn sống của Đại Quý đều đã bị đốt đi hết rồi, con nói cho mẹ biết, áo choàng ngắn là sao như thế?"
Ngô Thúy Linh nói:"
Không hiểu được."
Mắt lạnh Vương Nguyệt Mai đảo qua:"Thúy Linh, nửa người dưới mẹ bị liệt chứ đầu không bị liệt."
Ngô Thúy Linh cảm xúc có chút kích động:"Mẹ, lúc trước thu xếp đồ đạc cho Đại Quý mẹ cũng ở đó, con thật sự không biết gì cả.
"Buổi sáng con đến bờ ao gánh nước, lúc nghe nói việc này, cũng rất hoảng sợ, nhanh chóng trở về nhà."
Vương Nguyệt Mai cầm kim ngân trên đầu ấn vào trong tóc:"Vậy con chột dạ cái gì?"
Ngô Thúy Linh giải thích nói,"Mẹ, con không có chột dạ, con chỉ là nghĩ không ra."
Vương Nguyệt Mai lại hỏi,"Tối hôm qua sau khi Kim Hoa đi, mẹ kêu con, tại sao con không vào?"
Ngô Thúy Linh nói:"Ban ngày trong ruộng cấy mạ, eo con bị trật, nên đi ngủ sớm."
Vương Nguyệt Mai còn muốn nói chuyện vẫn chưa mở miệng thì Lý Căn lên tiếng:"Thúy Linh, em đi làm điểm tâm đi, nhìn xem dưới bếp còn lửa không.
"Ngô Thúy Linh xoay người. Vương Nguyệt Mai liền phát giận:"Ăn cái gì mà ăn, còn chưa rõ nguồn gốc chuyện này, con đi đến phòng cô ta xem đi."
Lý Căn nhíu mày:"
Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?"
Sắc mặt Vương Nguyệt Mai không tốt:"Em trai con đã ở dưới lòng đất hai năm, bây giờ còn bị người ta lợi dụng, việc này làm sao mà không quan tâm được?"
Lý Căn nói:"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!