Chương 15: Thầy tướng số

editღ: pyn

Giữa trưa ngày hôm sau, lúc ăn cơm trưa Hoàng Đan phát hiện Trần Kim Hoa không mang kẹp tóc:"Mẹ, kẹp tóc trên đầu mẹ đâu rồi?

"Trần Kim Hoa nói hỏng, ném đi rồi. Hoàng Đan nhíu mi:"Buổi sáng còn thấy mẹ mang, sao mới đây thì hỏng rồi?"

Trần Kim Hoa gắp một đũa rau hẹ ăn:"Hỏng thì chính là hỏng, ăn cơm đi."

Hoàng Đan đâm con ba ba trong mâm, lật qua lật lại người của con baba, dùng nước canh tắm rửa cho nó:

"Mẹ, mẹ đừng chỉ ăn đồ ăn không, ăn con baba này đi. Trần Kim Hoa nói:"

"Mẹ không ăn thứ đó, ngại mùi tanh lắm.

"Hoàng Đan không có cách nào khác phản bác, mùi chính xác rất tanh, Trần Kim Hoa nấu canh không ngon, lần tới cậu kêu Lý Căn nấu cho mình ăn vậy. Buổi chiều, Lý Căn đang trong chuồng bò quét phân, ôm một bó cỏ cho bò ăn, hắn liền lấy một bầu nước rửa tay, sau đó đi tìm cậu thân mật. Trong ruộng Hoàng Đan đang kéo lớp ni lông mỏng, dựa theo ký ức nguyên chủ, lúa ngâm qua nước ở trong đất rất nhanh sẽ dài ra mạ, sau đó di chuyển ra ngoài để cấy mạ. Lý Căn cởi giày, cuộn lên ống quần bước xuống ruộng, giúp Hoàng Đan kéo một góc, lấy đất ngăn chặn:"Kẹp của mẹ em bị mẹ anh không cẩn thận bẻ gãy rồi."

Hoàng Đan:"……"

Lý Căn đi đến bên cạnh cậu;"Qua hai ngày nữa vào thành phố, lúc đó mua lại cho mẹ em một cái, mua mười cái cũng được."

Hoàng Đan hỏi:"

Sao mẹ anh lại bẻ hư kẹp tóc của mẹ em?"

Lý Căn nói:"Cụ thể anh cũng không rõ, là Thúy Linh nói cho anh biết, em ấy nói là mẹ anh cảm thấy kẹp tóc đó đẹp, mẹ em liền đưa cho mẹ anh xem, lúc đang xem mẹ anh không cẩn thận bẻ gãy làm đôi."

"Em cũng biết, loại nhựa dẻo đó vốn không chắc chắn mà."

Hoàng Đan:"…… Được rồi."

Lý Căn lấy cái tay sạch sẽ vỗ Hoàng Đan,"Nhanh chóng đi lên, đừng để bị đỉa cắn."

Hoàng Đan nhất thời cảm giác trên bắp chân ngứa ngáy, cậu gian nan đi đến bên trên bờ ruộng, lúc này mới thở ra một hơi, cấy mạ so cắt lúa còn khủng bố hơn, có vật nhỏ hút máu bơi qua bơi lại trong nước.

Ngẫm lại liền sởn gai ốc.

Không bao lâu, Lý Căn cũng đi lên, cùng Hoàng Đan ngồi ở phiến đá bên cạnh ao, đem hai chân đặt bên trong ao, rửa hết bùn trên chân.

Ở dưới nước, chân lớn cọ vào chân nhỏ.

Từ trong túi quần Lý Căn lấy ra cái lá trúc lúc trên đường tiện tay hái được, ngậm trên môi, điệu hát dân ca chậm rãi cất lên, chảy xuôi cùng lay động theo chiều gió trên mặt nước, phiêu du bên trong ánh mặt trời rực rỡ, thổi nhẹ vào bên trong lỗ tai Hoàng Đan.

Nhìn người đàn ông chăm chú mà nghiêm túc đến mê người, vốn sinh ra đã anh tuấn kiên quyết, lại chăm chỉ, đến cá trong ao cũng phải thẹn thùng vùng lên.

Điệu hát dân gian kết thúc, Hoàng Đan còn chưa thỏa mãn:"Thổi được sao?"

Lý Căn đưa lá cho cậu:"Thử xem?"

Hoàng Đan nói:"Trên đó đều là nước miếng của anh."

Lý Căn nhe một hàm răng trắng, tặc lưỡi cười xấu xa:"Em ăn còn chê ít à?"

"

Hoàng Đan:"……

"Hắn thò tay vào trong túi người đàn ông, không mò đến chỗ khác, thế nhưng lại đụng vào được một cái, tâm tư nhỏ kia đều thấy được rõ ràng. Hô hấp Lý Căn nặng nhọc:"

Em sờ tiếp đi, anh liền cứng cho em coi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!