Chương 137: Cùng anh đến lâu đài của chúng ta

Mười bốn năm trôi qua, các thiếu niên đều đã lớn, những giấc mơ ở trong đó đã mất theo thời gian, có một số đã mọc cánh bay lên, cuối cùng không tìm lại được, cũng có người đã thật sự thành công.

Số ít đó rất may mắn, có thể ôm chặt được giấc mơ của mình vào lòng.

Năm tháng không buồn không lo đã một đi không trở lại, ước mong được nhanh chóng lớn lên của thời niên thiếu, cho rằng đợi đến khi lớn lên có công việc, có tiền lương, có thể muốn làm cái gì thì làm không bị ai quản lý.

Khi thật sự trưởng thành mới biết được khi đó bản thân mình đã ngây thơ đến thế nào.

Khi ý thức được đã bị phiền não và áp lực đánh gục, thật vất vả mới bò lên trên mặt đất được, còn chưa đi được hai bước đã bị đánh ngã, đau lòng khó chịu khóc một trận, khóc xong lại bò lên tiếp tục đi.

Không thể trốn tránh hiện thực, dù cho có nhớ lại bao nhiêu hồi ức vui vẻ trong quá khứ, cũng phải cắn chặt răng bước đi về phía trước.

Cuộc đời này không có đường quay đầu lại.

Mà mỗi người lớn lên cơ bản đều giống nhau, từng khóc từng cười từng hối hận, cho đến tuổi ba mươi, qua một ngày lại ít một ngày.

Mà những chàng trai cô gái năm ấy đã không còn tính ngây ngô trẻ con, hoặc phấn khích trong câu chuyện của mình, hoặc bình thản, hoặc sống mệt mỏi, khi bất tri bất giác cười rộ lên khóe mắt đã tăng thêm mấy nếp nhăn, tóc trắng từ một hai cọng cho đến mười mấy cọng, nhổ xong rồi lại có.

Cách thời gian quá lâu, sớm đã nhớ không rõ lần đầu tiên mờ mịt rung động là ngày nào, mơ hồ chỉ nhớ rõ cô gái năm ấy có cái đuôi ngựa thật dài, khi nói chuyện mặt ửng đỏ, chàng trai dựa vào trên hành lang thổi huýt sáo, vẻ mặt đầy nghịch ngợm.

Không biết ai đã đề nghị họp lớp trước, hàng năm đều có, người khác nhau, thế nhưng sẽ có một số ít chương bài viết về thanh xuân có nội dung đều gần giống như nhau, ví như tình cảnh nói chuyện với nhiều chủ đề bất tận không hồi kết, từng chồng sách vở được chất đống lộn xộn ở trên bàn, bị gọi lên trả lời câu hỏi nhưng không trả lời được, lén lút viết thư tình khi lên lớp…… Còn có mối tình đầu như những chiếc lá đang dài ra, nhưng lại không nở hoa.

Ngã tư đường trong cuộc sống rất nhiều, đi tới đi lui là tan đi, vừa quay đầu, đã đổi người bên cạnh lúc nào cũng chẳng hay.

Đương nhiên cũng có hiện tượng qua nhiều năm mới nở hoa, nhưng tỷ lệ cực thấp, nếu gặp gỡ, quanh co lòng vòng vẫn đến với nhau, thì tất nhiên là đã được vị tiên sinh duyên phận này chỉ lối, không có chuyện gì có thể tốt hơn chuyện này.

Có mấy người ở lớp năm đã thu hoạch được tình yêu thuộc về bản thân, có người đang chờ người có duyên xuất hiện, cũng có người e ngại tình yêu, sống một mình tự tin thoải mái, lúc bọn họ gặp nhau ở lớp học, từng người sẽ biết cách đóng vai của bản thân lên tiếng chào hỏi, nói một câu "Đã lâu không gặp", rồi sau đó cười đi đến.

Cuộc đời của bạn thay đổi, cũng không còn tuổi trẻ, tôi cũng vậy, chúng ta đều giống nhau.

Hoàng Đan là người cuối cùng đến, cậu đứng ở cửa sau, thiếu niên dịu dàng ngày nào đã trưởng thành trở thành một người đàn ông tuấn tú, người trong lớp học như vừa nhìn thấy lại một màn của ngày báo danh năm nào, bởi vì cậu đứng ở nơi đó, vẫn cứ tươi đẹp y như vậy.

Khương Long kịp phản ứng đầu tiên, cậu ta từ chỗ ngồi của mình đứng lên, kích động chạy đến chỗ Hoàng Đan,"Tổ tông ơi, cuối cùng cậu cũng đến rồi."

Hoàng Đan vừa trở về từ quá khứ, một lòng chỉ lo nhanh chóng có thể nhìn thấy Trần Việt, quên mất vết thương ở trên đùi, lúc này mới cảm thấy được từng tia đau đớn, thái dương cậu chảy mồ hôi lạnh, trên người nóng ướt, nên cởi áo khoác ngoài ra.

Khương Long cách Hoàng Đan gần nhất, theo bản năng đưa tay ra cầm, nhưng lại có một bàn tay từ bên cạnh thò qua, vớt cái áo khoác ngoài đi.

Trần Việt bỏ chân dài ở trên bàn xuống, đặt ở dưới bàn, hắn đặt áo khoác ngoài ở trên đùi, không giải thích bất cứ câu nào đối với hành vi của mình.

Hoàng Đan chỉ nâng tay thả lỏng caravat trên cổ áo sơ mi, không lộ ra một chút phản cảm hay bài xích nào.

Kiểu cảm giác tự nhiên hài hòa ấm áp tồn tại rất chân thật, hơn nữa còn hóa thành tính chất thực trôi bềnh bồng ở trong lớp học, ít nhất cũng qua lại mười năm tám năm mới được như vậy, nếu không cũng sẽ không xuất hiện.

Mọi người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ sửng sốt, tầm mắt một đám đều đánh giá qua lại ở trên người của hai người, thì ra tin đồi đồn không đúng, mấy năm nay hot boy và hoa khôi vẫn có liên hệ với nhau.

Khương Long và Lưu Phong là bạn bè hai bên, trong lòng bọn họ đã không thể dùng từ sửng sốt để hình dung nữa rồi, có mất mát phủ kín đầy mặt rất rõ ràng, nếu không phải không phải lúc, hai người nhất định sẽ nắm người anh em của mình khóc lóc kể lể, tình cảm của hai người tốt đến vậy từ lúc nào thế , tôi sẽ không mất đi người anh em tốt nhất này chứ?

Nhắc đến, Khương Long và Lưu Phong là bạn đồng hành, đều mở tiệm, một người bán vịt nướng, một người bán mì, hai người bọn họ không vừa mắt nhau, hiện tại đã chín chắn một chút, không mở tiệm trên một con đường, sống yên ổn không gây chuyện với nhau.

Khi đó Lưu Phong học đầu bếp không thành, nửa đường bỏ chạy, mấy năm trước y vẫn làm công cho người khác, tích góp được chút tiền thì tiêu xài hết, không phải xài cho mình, thì là xài cho người khác trên người, làm sao cũng không đủ xài, do Trần Việt ra tiền tìm cho y một cái mặt bằng, lúc này mới mở ra được một cửa tiệm.

Điểm ấy Khương Long cũng không khác Lưu Phong lắm, khi đó cậu ta muốn gây dựng sự nghiệp, là Hoàng Đan rót vốn vào trong thẻ của cậu ta, nếu không cậu ta vẫn còn đang ngồi văn phòng, một tuần tăng ca ba bốn năm sáu ngày, bị vắt kiệt sức đến muốn chết.

Kiếp này chuyện may mắn lớn nhất của hai người bọn họ, chính là có một người bạn có thể bộc lộ hết tình cảm.

"Sao không nói gì?"

Khương Long nở nụ cười, răng khểnh vẫn còn, năm đó vì giấc mơ ca sĩ mà cậu ta đi thi các cuộc thi âm nhạc, đều lấy được giải nhất, có công ty quản lý muốn đóng gói cậu ta, nói răng cậu ta khó coi, thiếu chút nữa cậu ta đã đi chỉnh răng lại, sau này bởi vì tam quan không hợp vô trách nhiệm nên không làm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!