Hoàng Đan không quay đầu mà cứ đi về phía trước, cậu không ngừng lại một chút nào, sợ bản thân sẽ không nhịn được mà chạy về đường lúc đầu, chạy đến bên cạnh Trần Việt nói,"Xin lỗi, tôi nói dối, thực ra tôi cũng thích cậu."
Nếu Hoàng Đan nói như vậy, quỹ đạo cuộc đời Trần Việt sẽ xảy ra thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Hoàng Đan sớm đã nói với bản thân, không thể khi đối mặt với Trần Việt lại làm ra thay đổi, có thể đã nghe được tiếng lòng mình rất nhiều lần, lần này cũng là giây phút khắc chế cuối cùng của cậu.
Đây là thời gian của quá khứ, sớm đã bị thời gian gặm nhắm nghiêm trọng, may mà bọn họ còn có tương lai.
Trần Việt ngồi xổm sát tường khóc rất lâu, hắn không định khóc, rất yếu đuối, nhưng không biết do thế nào, nước mắt cứ chảy xuống, tất cả đều khiến hắn luống cuống mờ mịt.
Khóc mệt mỏi, Trần Việt ngồi một mông xuống, dựa lưng vào vách tường ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm, trời đầy sao, ngôi sao sáng nhất nhất vừa mới rời đi, chỉ còn ở trong lòng hắn, khảm sâu vào bên trong.
Có tiếng bước chân đang dần dần tới gần, Trần Việt lập tức từ mặt đất đứng lên, chân tê, hắn mắng chửi một tiếng, khập khiễng tìm chỗ bí mật trốn đi.
Đi tới là một đôi tình nhân nhỏ, hai người ôm ôm ấp áp ngay vị trí Trần Việt tỏ tình với Hoàng Đan lúc nãy.
Trần Việt đen mặt chửi mát ở trong lòng, mẹ nó, bố tỏ tình vừa mới bị từ chối, khóc muốn chết muốn sống, còn chưa đỡ lại đâu, lúc này còn phải xem người khác thân thiết, còn có thiên lý hay không vậy trời?
Đôi tình nhân nhỏ vẫn còn đang dính lấy nhau, Trần Việt muốn đi cũng không đi được, hắn xoa bóp chân tê mỏi, nhớ tới một màn mình hôn trán Hoàng Đan, nên hôn thêm hai cái mới đúng.
Lúc ấy tự nhiên hôn xong rồi buông ra làm gì chứ, sao mày ngu ngốc quá vậy hả, sau này hối hận đến đáng thương luôn cho coi!
Trước khi tỏ tình Trần Việt nghĩ đến rất nhiều khả năng, cậu sẽ chán ghét chạy trốn, khiếp sợ không nói nên lời, hoặc là dùng ánh mắt như nhìn bệnh thần kinh mà nhìn hắn, có thế nào cũng không ngờ cậu sẽ nói một câu "Không sao cả" như thế.
Cái kiểu thái độ tự cao tự đại này khiến người ta rất dễ phát bực, Trần Việt tức giận đạp một đạp xuống đống đất, tiếng động đó ban đêm phóng đại ra thêm mấy lần, đôi tình nhân đang dính nhau hoảng sợ, nam sinh lập tức dùng lực mạnh hất tay nữ sinh ra, còn lui về phía sau hai bước.
Nữ sinh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã xuống đất, ánh sáng rất tối, không biết trên mặt cô gái là biểu cảm gì, có lẽ cũng không khó coi cho lắm.
Trần Việt nhớ đến một câu, vợ chồng như chim liền cành, tai họa đến nơi mạnh ai nấy bay, cái này còn chưa xuất hiện nạn gì lớn đâu, đã phân rõ giới hạn như thế, ngọt ngào vui vẻ một khắc trước thật rất tức cười.
Nam sinh và nữ sinh chia nhau đi, nữ sinh đi mấy bước thì quay đầu lại nhìn, nam sinh thì chưa một lần chưa quay đầu lại, đi rất nhanh, sợ bị người khác phát hiện bản thân ở trong này.
Trần Việt đi ra từ chỗ bí mật, hắn không về ký túc xá, mà đi đến phòng học, một mình ngồi ở bàn của Hoàng Đan, tỉ mỉ tính ra sau khi thích một người từng ăn bao nhiêu ngọt, nếm bao nhiêu chua.
Tính đi tính lại, Trần Việt phát hiện tính không được, nhiều lắm, hắn dùng tay che mặt, nhịn không được cười ra tiếng,"Nhìn thấy không, con người cậu đã để lại trong cuộc sống tôi quá nhiều dấu vết như thế, muốn xóa đi cũng không được, Hoàng Đan, thật sự là xóa không được, cứ như vậy thôi, tôi sẽ tiếp tục thích cậu, cậu thì sao cũng được."
Trần Việt cười, đôi mắt đỏ, hắn nghẹn ngào mắng chửi, bình tĩnh phủ định ba chữ "Sao cũng được" này, thực ra tâm trạng của mình rất kém, sao có thể không kém chứ, cũng không phải là thằng khốn kiếp không tim không phổi.
"Biết khi cậu nói không sao cả tâm trạng tôi lúc đó thế nào không? Tôi khó chịu muốn chết, móa, cậu như vậy thật sự rất muốn ăn đòn đó."
Đánh cũng không nỡ, Trần Việt nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn lau mắt, giống như mấy lần trước cúi lưng nằm vào trên bàn, mặt dán vào mặt bàn, dường như làm vậy thì có thể gần với người hắn thích thêm một chút,"Tôi phải đi rồi, sau này gặp lại, khi tôi đứng ở trước mặt cậu, cậu nhất định cũng sẽ không nhận ra tôi."
"Cậu không để ý đến bất kỳ ai, vậy thì còn có thể nhớ được ai chứ?"
Trần Việt tự giễu, lại rất tủi thân, hắn lấy ngôi sao năm cánh trong túi ra, dở tờ tiền năm đồng ra từng chút một rồi đặt ở trên bàn, giữ lại từ mùa hè năm trước cho tới hôm nay, luôn mang theo bên mình, thỉnh thoảng sẽ sờ vài cái, cũng không nở ra được một bông hoa nào.
Không chỉ là tờ tiền năm đồng, còn có băng dán Hoàng Đan từng chạm vào, thư tình, giấy khen, áp phích, thuốc trị bỏng, những cái liên quan đến cậu Trần Việt đều mang theo trên người, nhớ chịu không nổi thì lấy ra nhìn một chút.
Tuy rằng nói một bên lớn lên, một bên quên đi, nhưng có một vài người và một vài chuyện chậm rãi theo mỗi người lớn lên, rồi chầm chậm già đi, cùng nhau vùi vào trong lòng đất.
Trần Việt đặt một viên kẹo Thỏ Trắng vào trong hộc bàn,"Rất nhiều người đưa kẹo Thỏ Trắng cho cậu, còn viết mấy thứ ở phía trên, mong muốn tuyên bố thích cậu với hết toàn thế giới này, muốn chiếm cậu làm của riêng cho mình, điểm này giống với tôi vậy, chỉ có điều tôi sợ sệt hơn, sau này thiếu đi kẹo Thỏ Trắng của tôi, cậu cũng không bị ảnh hưởng gì cả.
"Hắn cũng không biết Hoàng Đan chỉ ăn một viên kẹo Thỏ Trắng, đó là viên của hắn cho. Dừng một chút, Trần Việt cầm Tâm Tương Ấn từ trong túi ra,"Quỷ thích khóc, sau này tôi không ở đây, cậu khóc nước mắt nước mũi đầy mặt thì ai sẽ đưa thứ này cho cậu đây?"
Hắn dở khóc dở cười,"Mẹ nó, tôi còn chưa đi mà, sao lại không yên lòng về cậu vậy chứ."
Để kẹo Thỏ Trắng lên trên bịch Tâm Tương Ấn, Trần Việt thò đầu vào xem hộc bàn của Hoàng Đan, thấy một con hạc giấy, hắn cầm con hạc giấy lên ngắm mấy cái rồi để trở về, ngay sau đó lục lọi bên trong, phát hiện một bức thư tình,"Có rất nhiều người thích cậu, may mà cậu không biết cái gì gọi là thích."
Lúc này, tòa nhà dạy học đều đã chìm vào trong bóng tối, nếu có lớp học nào sáng lên, sẽ bị bảo vệ trường học phát hiện có người trong lớp, cho nên Trần Việt không có bật đèn, hắn nương ánh trăng lờ mờ kéo một tờ giấy nháp ra, vẽ hình người nhỏ cuối cùng cho Hoàng Đan, hắn vẽ xong thì kẹp vào trong sách giáo khoa tiếng Anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!