Chương 135: Nếu như không gặp được cậu

Sân thể dục giống như một nồi nước đang sôi trào, tiếng hoan hô, hét to, vỗ tay nối thành một đoàn.

Trần Việt chạy đến hướng công chúa của hắn, hắn không trực tiếp đâm vào, mà dừng một lát mới làm bộ như thể lực cạn kiệt, đứng không vững ngã quỵ về phía trước.

Tạm dừng một chút kia nhanh đến khó thấy được, bởi vì trong mắt người xung quanh, khi Trần Việt chạy đến đích cuối cùng quá nhanh, qua vạch đích phanh không kịp, mà Hoàng Đan thì không né tránh kịp thời, lúc này hai người mới đụng vào nhau.

Khi Hoàng Đan bị Trần Việt đè ngã xuống, cậu quan sát thấy được một tay Trần Việt chống xuống mặt đất, một tay bắt lấy cánh tay cậu kéo lên trên, giảm bớt được một phần xung lực rất lớn, không muốn làm cậu đau.

Mặt Trần Việt chôn ở bên trong hõm vai Hoàng Đan thở từng hơi một, góc độ không ai nhìn thấy, khóe miệng của hắn giương lên cao, nở nụ cười trong im lặng, vui đến điên rồi.

Hoàng Đan nghiêng đầu, đụng tới gì đó ẩm ướt, là tóc ướt mồ hôi của Trần Việt, cọ đầy mồ hôi lên mặt cậu, cậu nhìn thấy đỉnh đầu màu đen của đối phương, còn có lỗ tai đo đỏ.

Trần Việt muốn chết, tim hắn đập quá nhanh, màng nhĩ cũng bị chấn động, nhưng hắn không muốn đứng lên, ở lâu thêm được một giây nào thì hay một giây ấy.

Hoàng Đan có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực đang dán dính vào ngực cậu, mang theo gì đó khó tả điên cuồng, nháy mắt cậu choáng váng, nâng tay ở heo bên lên, đè lại người ở trên người.

Thanh xuân đốt cháy dữ dội, muốn đốt cháy sạch sẽ rạng rỡ của niên thiếu, bùng cháy lên, để lại dấu vết khắc sâu vào trong vách đá của ký ức.

Không đến một phút đồng hồ, nam sinh trong lớp học chạy đến kéo Trần Việt, Trần Việt giống như một tảng đá lớn, gắt gao chìm xuống, mặt hắn uốn éo, mẹ nó, cơ hội này có thể gặp mà không thể mơ được,  thật vất vả bố mới có được một lần, có lẽ đời này sẽ không có thêm lần thứ hai đâu.

Nam sinh từ hai biến thành năm sáu, một nửa tảng đá lớn bị nâng sang một bên.

Mặt Trần Việt đỏ bừng, không biết là vì vận động kịch liệt dẫn đến, hay là do tức giận mấy người này không để hắn dựa vào thêm một lát, hoặc là hưng phấn, xấu hổ vừa rồi được đụng chạm thời gian trong ngắn ngủi như vậy.

Hoàng Đan cũng được kéo lên, Khương Long nôn nóng hỏi cậu có bị thương không, cậu lắc đầu.

Khương Long nhìn mắt cậu, bĩu môi,"Còn nói không có, cậu rõ ràng chỉ có lúc rất đau mới khóc."

Hoàng Đan nói,"Thật không có."

Khương Long nói Trần Việt thật trâu bò, vẻ mặt cậu ta phấn khích, khi nói chuyện khua tay múa chân,"Mấy vòng trước Trần Việt đều không nhanh không chậm, giống như đang đi chơi, tụi tôi chạy với cậu ta, kêu cậu ta chạy nhanh lên, kêu đến cổ họng cũng đau, cậu ta coi tụi tôi như đang thả rắm, hoàng đế không vội thái giám lại vội."

"Tụi tôi đều cho rằng lần này nhất định sẽ không lấy được hạng, không ngờ cậu ta đột nhiên tăng tốc, vượt qua từng người, tất cả mọi người đều cổ vũ cho cậu ta, tình cảnh đó thật sự rất chấn động, thật đó, tôi nổi quá trời da gà, bây giờ vẫn còn nè, không tin cậu sờ thử đi."

Hoàng Đan không sờ,"Tăng tốc một vòng cuối, rất khó có thể vượt qua mặt người trước mặt lấy hạng nhất."

"Đúng vậy nha, dù sao tôi cũng không được, tôi không chạy được đến 1500 đâu, lúc này cậu ta đã hết sức nổi trội rồi, địa vị trong lòng nữ sinh toàn trường lại tăng lên một bậc."

Khương Long chua lét nói xong, thì phủi bụi ở sau áo Hoàng Đan,"Cậu đang yên đang lành sao lại chạy đến vạch đích này vậy, nếu tiếp tục đứng ở bên cạnh tôi thì sao có thể bị cậu ta đụng ngã chứ."

"Hoàng Đan không nói gì. Các nữ sinh như ong vỡ tổ chen vào đến, có người đưa nước đưa khăn mặt, có người mặt đầy kích động, nói năng lộn xộn, còn có người đang khóc, đều là người có tính cách đáng yêu. Có đôi khi cũng rất kỳ lạ, lúc bình thường cũng không cảm giác thứ vinh dự tập thể này mãnh liệt, nhưng khi thật sự xảy đến, lại có thể cảm nhận được, dường như được giấu ở đáy lòng mỗi người, thời điểm chạy đến mới biết được từ đầu đến cuối nó vẫn luôn ở đó, chưa từng biến mất lần nào."

"Đại công thần"

"của lớp đang giả chết nằm trên mặt đất, hắn to con như vậy, tính tình lại kém, trừ Lưu Phong có quan hệ khá tốt với hắn, người khác cũng không cõng nổi. Nào hiểu được lúc này Lưu Phong cũng không cõng được, y thiếu chút quỳ xuống, tức giận ồn ào,"Người anh em, cậu phối hợp một chút có được không hả?!"

Mắt Trần Việt có chút đỏ, mồ hôi trên mặt không ngừng lăn xuống,"Phối hợp cái rắm, không thấy cả người bố đều bị liệt à?"

Lưu Phong kéo cánh tay Trần Việt, y không kéo nổi, tức giận mắng chửi mấy tiếng, nghi ngờ cái gì đó nên nói nhỏ bên lỗ tai người anh em của mình,

"Đệt, cậu cố ý hả? Chuyện ngây thơ vậy mà cậu cũng làm được? Mẹ nó, tôi mặc kệ cậu, cậu cứ tiếp tục nằm đi, để tôi xem nữ sinh cậu thích có lại đây không!"

Tính toán nho nhỏ gõ bùm bùm trong lòng Trần Việt, cậu ấy nhất định sẽ tới.

Ban cán sự lớp có cái rắm gì cũng tìm Hoàng Đan thảo luận, cho ý kiến, nhất định muốn cậu chen một chân vào, nếu có chuyện gì, có một phần của cậu, thầy giáo sẽ tha thứ, quy luật này ai cũng biết, lớp trưởng cũng không ngoại lệ.

Cũng như năm đó vậy, Hoàng Đan và lớp trưởng cùng nhau qua, giúp Lưu Phong nâng Trần Việt lên.

Trần Việt trở tay nắm Hoàng Đan, bàn tay hắn nóng bỏng, năm ngón tay buộc chặt trong chốc lát, giống một người mới vừa được kiềm gắp than gắp từ trong đống lửa ra, để lại dấu ấn rất sâu trên đó, từ đây chính là một đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!