Ở thế giới hiện thực, Hoàng Đan mỗi năm đều không biết đã nhận được bao nhiêu hoa tỏ tình rồi, mà chỉ toàn là của nam.
Đối với hiện tượng này, Hoàng Đan đã từng nghiêm túc thảo luận với quản gia, quản gia cho rằng là do gương mặt cậu thiên về mềm mỏng nhẹ nhàng, nên sẽ làm cho phái nam sinh ra hiểu lầm ở chỗ nào đó, thậm chí là tư tưởng không khỏe mạnh.
Chẳng qua đây là lần đầu tiên, Hoàng Đan được người ta bưng mặt thổ lộ, nội dung còn có chứa một chút mùi vị thô ráp.
Dường như câu thường nghe được khi được tỏ tình là "Anh thích em rất lâu rồi"
"Anh đối với em vừa gặp đã yêu"
"Xin em hãy theo anh về ở chung một nhà đi"
"Chòm sao sáng tỏ, số mệnh của chúng ta là trời đã định
", Lý Căn chất phát như vậy, chắc là chưa từng nghe mấy câu này. Lý Căn chỉ cho thanh niên ba giây:"Em không trả lời, anh coi như em đồng ý nha."
Hoàng Đan nói:"Anh, hai ta đều là nam, không tốt lắm đâu."
Lý Căn nói:"Tốt chứ."
Hắn ghé sát vào một chút, dụ dỗ nói:"Đông Thiên nè, mùa xuân anh sẽ dẫn em đi xem hoa cải, hoa đỗ quyên, mùa hè sẽ giúp em đập muỗi, quạt cho em ngủ, mùa thu bốc ngô, bẻ mía cho em ăn, mùa đông ủ ấm tay, hái trái hồng vừa đỏ lại vừa lớn cho em, như vậy có tốt không nào?"
"
Hoàng Đan thiếu chút nữa đem chữ tốt thốt ra ngoài miệng, cậu nghe mùi thuốc Thất Hỉ trên áo của người đàn ông:"Hệ thống tiên sinh, tôi nên trả lời như thế nào đây?"
Hệ thống:"
Hoàng tiên sinh tùy ý ngài."
"Tại hạ nhắc nhở một câu, thần kinh Hoàng tiên sinh đau đớn khác hẳn với người bình thường, khi da bị rách sẽ đau đớn hơn rất nhiều, mà giữa tình nhân thì sẽ làm ra rất nhiều chuyện, mong ngài hãy chuẩn bị tâm lý."
Khóe mắt Hoàng Đan giật giật, cậu lại quên đi chuyện đó, rất nguy hiểm đó:"Anh, anh có thể không khiến em đau không?"
Lý Căn nghĩ tới cái gì, hắn nhìn trên mông thanh niên, bộ mặt lập tức như bị thiêu cháy, ấp úng nói:"
"Sẽ cố gắng được không? Anh sẽ làm chỗ ấy vừa phải thôi…"
Hoàng Đan:"……"
Lời nói này của người đàn ông như lời nói dối bản thân đã đánh răng rồi vậy, không thể tin được.
"Anh, để em suy nghĩ một chút."
Lý Căn trừng qua:"Em muốn chơi chết anh em đúng không?"
Hoàng Đan nhìn hắn nói:"Nếu để cho người khác biết chuyện này của hai ta, vậy là xong luôn rồi."
"
Lý Căn bĩu môi một cái, nửa ngày trầm giọng nói:"Đừng sợ, có anh ở đây, cùng lắm thì chúng ta rời khỏi thôn, đến bên ngoài sống cũng không ai biết được chúng ta là ai, đến cuối cùng cũng sẽ có cách thôi.
"Hoàng Đan không nói chuyện. Tâm Lý Căn luống cuống, hắn banh mặt, dùng giọng nói hung hăng để che giấu cảm xúc căng thẳng của bản thân:"Trương Đông Thiên, anh em sống ba mươi năm, lần đầu thích một người, em không thể đùa giỡn anh em như vậy được."
Hoàng Đan nâng tay, lau giọt mồ hôi trên yết hầu của người đàn ông:"Anh, em không hề đùa giỡn anh.
"Lý Căn nuốt một ngụm nước miếng, thẳng tắp nhìn thanh niên, ngay sau đó liền khom lưng, hung hăng áp môi lên. Mắt Hoàng Đan trợn tròn, hơi thở đàn ông tràn vào trong miệng cậu, còn có nhàn nhạt mùi khói thuốc, hai mắt cậu chậm rãi nhắm lại. Một lát sau, Lý Căn lau nước miếng bên miệng cho Hoàng Đan, thở dốc khàn giọng nói:"Thích anh làm vậy với em không?
"Đầu lưỡi Hoàng Đan có chút đau. Bàn tay rộng lớn thô ráp của Lý Căn vuốt sau lưng của thanh niên, sau đó trượt xuống eo, hắn nhỏ giọng bên tai cậu nói:"Sao nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!