Gió nổi lên, tiếng lá cây trong rừng phát ra âm thanh xào xạc
Khi Lý Căn thò tay qua, trong phút chốc con rắn kia giẫy dụa quay đầu cắn một cái vào bắp chân Hoàng Đan
Vừa mới có ý nghĩ định bỏ chạy ở trong đầu thì đau nhức chợt kéo đến, Hoàng Đan a một tiếng liền ngồi xổm xuống, đau đớn kêu lên.
Lý Căn dùng sức nắm con rắn dài bảy tấc này ném xuống đất, hắn một hơi thở gấp lập tức đến vén ống quần Hoàng Đan lên, thấy trên bắp chân đối phương có hai dấu răn còn hơi chảy máu..
"Không có việc gì, đây là Tam Sách*, không có độc.
"* Tam Sách: rắn sọc dưa. Hoàng Đan đau quá, ôm chân kia ngồi trong bụi cỏ, hàm răng gắt gao cắn chặt lại. Lý Căn cũng ngồi xuống, một thân mồ hôi lạnh, ánh sáng buổi tối quá mờ, nếu có thêm nhiều người lạ khác bị rắn quấn quanh người thì cũng là hai việc hoàn toàn khác nhau, hắn lập tức hoảng hồn, xác định không phải do sợ rắn mà chỉ sợ người có chuyện, hiện tại tay vẫn còn đang run."Aiii, em còn muốn dọa anh mấy lần nữa đây?"
Thở dài, Lý Căn ôm thanh niên vào trong ngực, bàn tay rộng lớn thô ráp vỗ vỗ sau lưng cậu:"Nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.
"Nhất thời trong nháy mắt Hoàng Đan đau đến ngất đi. Lý Căn lại thở dài, đổi lại là người khác bị cái này, hắn có thể trào phúng cười:"Chẳng phải chỉ là bị cắn một phát thôi sao, cũng không có độc" nhưng đối với người trong ngực này, đừng nói cười, trong tâm cũng đã nắm chặt lại cùng nhau luôn rồi:"
Trở về anh đem con rắn làm thịt, sau đó hầm cách thủy một nồi thịt rắn cho em tẩm bổ."
"Hoàng Đan như chú cún mất hết sức lực treo ở trước ngực người đàn ông, trên mặt vừa ướt lại vừa lạnh, mồ hôi lạnh hòa cùng nước mắt chảy ướt đẫm đầu vai của người đàn ông.. Lý Căn chuyển dời lực chú ý của cậu, dỗ dành nói:"
Anh nghe Chu Chiêu Đệ nói trong thành phố đã thay đổi không ít, hiện có mở một rạp chiếu phim, còn có Địch Bar, tháng sau lúc chúng ta đi, anh dẫn em đi xem phim điện ảnh rồi đi dạo Địch Bar nha."
Hắn còn nói trong nhà chỉ có con gà mái, mỗi lần đẻ trứng đều phải đi ra ngoài chọn ổ, lựa từ đống cỏ khô này đến đống cỏ khô khác, đẻ trứng xong còn thường xuyên bị người khác lấy đi mất.
Giọng nói người đàn ông kích thích vào dây thần kinh trong đầu Hoàng Đan, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cái chân cậu vẫn đang đau run lên.
Lý Căn bỗng nhiên phát hiện, nghe tiếng hít thở chầm chậm của thanh niên bên tai, từ trong cổ họng phát ra tiếng khóc mơ hồ, làm hắn cũng đau lòng theo.
Thôi xong, tật xấu này càng lớn hơn rồi.
Qua một hồi lâu, cảm giác đau đớn của Hoàng Đan giảm bớt, cậu hít sâu, nghiêng đầu lau nước mũi.
Lý Căn không chịu nổi nói:"Nhìn một chút, đừng để nước mũi dính lên áo anh."
Hoàng Đan hít hít mũi, mặt trắng xanh, môi cũng vậy:"Anh, rắn thật không độc sao?"
Lý Căn thấy trên cằm thanh niên còn nước mắt, hắn lấy ngón cái lau đi:"Thật, anh em có lúc nào gạt em đâu."
Hoàng Đan nói:"
Buổi sáng anh chưa đánh răng mà nói đã đánh rồi đó."
Lý Căn:"……"
Hoàng Đan xem dấu răng trên bắp chân, lòng còn sợ hãi:"Cũng may có anh."
Khóe miệng Lý Căn nhếch lên:"Biết thì tốt."
Hắn kéo thanh niên ra một chút, lấy từ trong túi bạt dứa một cái túi màu đen.
Ở nông thôn không thể so với thành phố đang phát triển được, chỉ có thể dựa vào thiên nhiên, có một số sự vật hay sự việc dân gian truyền lại từ đời này sang đời khác, nó được coi như kiến thức lưu lại trong sinh hoạt đời sống.
Sau khi đoàn người quyết định đến Tảo Thanh Sơn, việc đầu tiên là đi hái thuốc cần dùng, không riêng gì giải độc rắn, còn có thể không bị côn trùng cắn, tất cả được đều rửa sạch để vào cái túi to đem theo bên người, vạn nhất không may mắn còn có thể cứu mạng kịp thời.
Lý Căn cũng không thiếu, hắn bóp nát một nửa túi thuốc, nghiêm túc đắp lên bắp chân cho thanh niên:"Đổi thuốc một lần nữa thì miệng vết thương sẽ không sưng lên."
"
Hoàng Đan hỏi:"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!