Mùa đông khắc nghiệt, gió thổi mạnh như mang theo lưỡi dao sắc bén, lúc hất vào mặt phát ra âm thanh thê lương mà bén nhọn như quỷ khóc sói gào, khiến da thịt đau rát.
Tan tầm trở về, Hoàng Đan đi vào tiểu khu, một chiếc xe hơi mini chạy bằng điện đang phóng đến, có logo của hãng Mercedes
-Benz.
Ngồi ở bên trong là một thằng nhóc mặc tây trang, kiêu ngạo hét ra ngoài, "Mau tránh ra cho bổn thiếu gia, bị đâm chết đáng đời!
"Khoé miệng Hoàng Đan co rút, mấy thằng nhóc thời nay đều vậy sao? Bước chân cậu vẫn không ngừng. Ngay sau đó, mắt Hoàng Đan hoa lên, xe hơi mini đã biến thành máy kéo. Không còn thằng nhóc kia nữa, ngồi bên trong là một người trung niên, đang trừng to đôi mắt che kín tơ máu, chửi ầm lên,"Tránh ra, mau tránh ra, con mẹ nó mày muốn tìm chết à --"
Hoàng Đan nhìn máy kéo đi lướt qua, một chuỗi âm thanh đột ngột truyền vào tai cậu, tựa người đàn bà chanh chua đanh đá đang giương oai, đầu cậu đau như muốn nứt ra.
Tầm mắt nhìn xuống dưới đất, hai mắt Hoàng Đan trợn to, trong tiểu khu không có đất đỏ mà.
Chuyện gì đang xảy ra? Xuyên không?
Đồng tử của Hoàng Đan co rút, chỉ sợ không phải là xuyên không bình thường.
Giày da trên chân cậu biến thành giày chơi bóng, không chỗ nào sạch sẽ, phía trước còn bị rách.
Quần dài màu đen bị mài thủng, phải vá bằng mấy miếng vải màu xám của quần ngắn, trên đùi đầy lông, rất có tinh thần mà phất phơ lung lay, bên trên không còn là áo khoác vải nỉ nữa mà là một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh biếc.
Hoàng Đan vươn hai tay ra, làn da thô ráp, trong móng tay còn có bùn, lật lại thấy lòng bàn tay có rất nhiều vết chai.
Cậu hít sâu một hơi, xuyên vào thân thể người khác.
Đúng lúc này, trong đầu Hoàng Đan đột nhiên bị nhồi nhét một đống lớn ký ức vào.
Trương Đông Thiên, hai mươi ba tuổi, tính cách hướng nội, quái gở, còn có chút cố chấp, một khi chịu kích thích sẽ nảy sinh xung đột với người khác, thời thơ ấu, ba chết đuối dưới sông, sức lao động chủ lực trong nhà biến mất, dời lên đôi vai anh ta.
Mẹ tên Trần Kim Hoa là một người què, đôi chân đi lại không thuận tiện.
Chi phí cơ bản trong nhà đều dồn lên người Trương Đông Thiên, anh ta làm công ở bên ngoài, nhưng lại bởi vì một cô gái mà ra tay đánh công nhân trong công trường đến mặt mũi bầm dập, phải bồi thường tiền thuốc men, nên gói ghém đồ đạc trở về nhà.
Người trong thôn hỏi tới thì Trương Đông Thiên cứ ú ớ nói dối là vì mình nhớ nhà này nọ để ứng phó cho qua.
Hoàng Đan nhíu mày, xem ra những ký ức đó là của thân thể này, cậu xuyên vào nên tự nhiên biết được.
"Đinh, xin chào Hoàng tiên sinh, rất vinh hạnh được phục vụ ngài."
Âm thanh điện tử thình lình phát ra, động tác lau mồ hôi của Hoàng Đan dừng lại, "Ai vậy?"
"Tại hạ là người giám hộ của ngài, phụ trách tuyên bố nhiệm vụ."
"Nên xưng hô thế nào đây?"
"Kêu hệ thống là được."
"À."
Hệ thống, "Nhiệm vụ đã được gửi đi, mời kiểm tra và nhận.
"Trước mắt Hoàng Đan bỗng nhiên xuất hiện một cái màn hình, chỗ góc trái bên trên viết hai chữ nhiệm vụ. [ Lý Đại Quý phẫn nộ: Hai năm trước tôi đang múc nước ở bờ sông, đột nhiên gáy bị đánh một đòn nghiêm trọng, rơi vào sông chết, tôi muốn biết ai là hung thủ! ] Hoàng Đan đọc đến chữ cuối cùng, màn hình biến mất, cậu hỏi,"Hoàn thành nhiệm vụ này thì tôi có thể trở về sao?"
Hệ thống nói, "Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời ngài."
Hoàng Đan hỏi, "Tôi xuất hiện ở đây, vậy trong tiểu khu tôi sẽ ra sao?"
Hệ thống nói, "Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời ngài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!