Chương 37: Địa Lôi

Từ Phóng Tình hệt như quỷ hút máu vô nhân tính bóc lột nhân viên.

Tiêu Ái Nguyệt sững sờ bưng cái ly không trở lại chỗ ngồi, Tiểu Thu đồng tình nhìn sang cô,

"Tiểu Nguyệt, cô vẫn ổn đó chứ?"

Mã Thượng Tài ném một bao kẹo cao su qua cho Tiểu Thu,

"Chị Tiêu, có phải chị đã làm sai chuyện gì không? Tôi biết tổng giám đốc Từ nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy chị ấy nổi cáu như thế."

Tiêu Ái Nguyệt hoàn hồn nghĩ, Không có.

Tiểu Thu xé gói kẹo cao su đưa cho Tiêu Ái Nguyệt,

"Cô suy nghĩ lại coi, mặc dù tính tình của quản lý Từ không tốt nhưng cô ấy không phải người tùy tiện nổi nóng đâu."

Tiêu Ái Nguyệt rất khẳng định,

"Không có, tôi không có đắc tội với chị ấy, hôm nay tôi..." Chờ chút, hôm nay? Chẳng phải hôm nay cô đã trồng hoa si đối với Từ Phóng Tình rồi đó sao?

Đúng rồi, Từ Phóng Tình là gái thẳng, đã vậy lại còn bị một lesbian có ý đồ xấu xa đeo bám như thế, chị ấy nhất định sẽ không vui, chẳng lẽ là vụ này? Hay không phải? Mà chắc là nguyên nhân này rồi, thì ra là thế.

Tiêu Ái Nguyệt tìm được nguyên nhân, tâm tình càng phiền muộn hơn so với lúc bị mắng, Haiz...

Tiểu Thu quan sát nét mặt của cô rồi mở miệng an ủi,

"Không sao đâu, đợi lát nữa quản lý Từ sẽ bình thường lại mà."

Từ Phóng Tình chưa hề ra khỏi phòng trong suốt cả buổi chiều.

Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương kéo rèm xuống cũng không rõ đã nguôi giận chưa, cô tăng ca đến gần mười giờ đêm mới đi qua gõ cửa lãnh đạo,

"Quản lý Từ, tôi có thể tan ca được chưa?"

Từ Phóng Tình không ngẩng đầu lên đáp, Ừ.

"Dạ, vậy tôi về trước nha, tạm biệt quản lý Từ."

Tiêu Ái Nguyệt. Từ Phóng Tình ngẩng đầu, gương mặt vốn không thay đổi đột nhiên lại xuất hiện nghi ngờ,

"Dạo này cô đang yêu đương sao?"

Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt, Không có.

Từ Phóng Tình tựa lưng trên ghế làm việc, cô cởi bỏ áo khoác để lộ ra sơ mi màu lam trông vô cùng chất lượng, dù áo đã mở bung hai nút nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn không thể nhìn thấy cô mặc gì bên trong,

"Tiêu Ái Nguyệt, cô qua đây."

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ người kia lại muốn chửi mình nên có chút do dự,

"Chị vừa nói tôi có thể tan việc rồi mà."

Từ Phóng Tình bất động nhìn cô,

"Khép cửa lại rồi tới đây."

Đây là giết người diệt khẩu đó! Tiêu Ái Nguyệt nhìn ra ngoài cửa mong có ai thương tình giúp cô rời khỏi chốn thị phi này, cơ mà Tiểu Thu đã tan việc, lại không thể trông cậy vào Mã Thượng Tài.

Tiêu Ái Nguyệt nhận mệnh đóng cửa lại, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Từ Phóng Tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!