Hoá ra đó chính là người Từ Phóng Tình muốn tìm, Tiêu Ái Nguyệt choáng váng,
"Sao lúc nãy chị không nói sớm."
Lo lái xe đi.
Từ Phóng Tình thắt chặt dây an toàn, sau đó chui đầu vào túi tìm bịch khăn giấy ướt, cô mím môi nhẹ nhàng ra lệnh cho Tiêu Ái Nguyệt,
"Lái chậm một chút, theo sau bọn họ."
Mặt mũi của Tiêu Ái Nguyệt đều bị mất hết rồi,
"Tôi không biết họ là lưu manh, tôi cũng đâu có làm gì sai."
Từ Phóng Tình hài hước hỏi ngược lại,
"Cô làm chuyện ngu xuẩn ít lắm sao?"
Dù sao thì Tiêu Ái Nguyệt chính là một kẻ ngu ngốc chuyên gây phiền toái trong lòng Từ Phóng Tình.
Cô buồn bã cất giọng,
"Dù sao...! dù sao tôi vẫn cảm thấy hôm nay tôi không làm gì sai. Nếu chị cảm thấy tôi làm sai thì đó là vấn đề của chị."
Từ Phóng Tình cúi đầu cầm khăn ướt lau tay, động tác vô cùng chăm chú, giống như đang lau vàng chứ không phải lau mấy ngón tay thon dài.
Cô lau tay xong liền bỏ khăn ướt vào một cái bao rồi bỏ lại trong túi, sau đó kéo kiếng xe xuống nhìn ra bên ngoài, Cô rất mạnh miệng.
Tiêu Ái Nguyệt rầu rĩ không vui ngậm miệng lại.
Từ Phóng Tình ngồi bên ghế phụ yên lặng thêm vài phút rồi đột nhiên rút ra một tờ khăn giấy ướt khác để lên mu bàn tay của người kia.
Tiêu Ái Nguyệt bị động tác kỳ quái dọa sợ, lông tơ dựng đứng hết lên,
"Sao vậy? Quản lý Từ? Có côn trùng sao?"
Hai tay cách nhau một miếng khăn ướt, Từ Phóng Tình như có như không lau sạch mu bàn tay của cô, cũng chẳng thèm để ý câu hỏi kia.
Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy kỳ kỳ,
"Chị nhìn thấy con gì cắn tôi phải không? Tôi không phát hiện ra nha, là con gì cắn á? Có phải kiến không?"
"Tiêu Ái Nguyệt, cô có để người nào khác ngồi ở chỗ của tôi không?" Từ Phóng Tình cố tình tránh né câu hỏi ngu ngốc kia,
"Có ai ngồi qua chỗ của tôi rồi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới lời dặn lúc trước của Từ Phóng Tình bèn chột dạ giải thích,
"À, có mẹ tôi vào mấy ngày trước, lúc đó chị cũng thấy mà."
Bàn tay đang cầm khăn ướt của Từ Phóng Tình thoáng dừng lại trên mu bàn tay cô một chút,
"Dì tóc ngắn, còn tôi là tóc đen dài, nhưng trên ghế của cô xuất hiện tóc màu nâu nhạt, hơn nữa chất tóc cũng rất kém."
Tiêu Ái Nguyệt lập tức nhớ tới Tiểu Văn, mạnh miệng nói,
"Làm gì có? Chắc chị nhìn lầm rồi."
Từ Phóng Tình dùng khăn giấy bọc lấy đầu sợi tóc vàng đưa tới trước mắt Tiêu Ái Nguyệt,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!