Chương 31: Được Voi Đòi Tiên

Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu,

"Tôi được voi đòi tiên khi nào? Tôi không cần dùng cái này, chị còn tặng lại quà cho mẹ tôi, có qua có lại thôi."

Cút ra ngoài.

Thái độ của Từ Phóng Tình quả thực khiến Tiêu Ái Nguyệt hoang mang, cô khéo léo ra khỏi chỗ của lãnh đạo, đến khi về tới nhà vẫn không hiểu đối phương rốt cuộc có ý gì.

Cô chưa từng thấy Từ Phóng Tình như thế bao giờ, cũng không biết chị ấy đang nghĩ gì, càng không biết bản thân muốn làm gì.

Tiêu Ái Nguyệt đưa quà của Từ Phóng Tình cho mẹ Tiêu, bà mở quà trước mặt cô, bên trong là một chiếc khăn thêu, bà bĩu môi chê bai,

"Lại còn thêu hoa hoè nữa chứ."

Tại sao Từ Phóng Tình lại tặng thứ này cho một người đàn bà không biết nhãn hiệu Chanel là gì cơ chứ? Tiêu Ái Nguyệt xẹt qua lấy lòng,

"Mẹ, nếu mẹ không thích thì cho con đi."

Mẹ Tiêu dứt khoát cự tuyệt,

"Không được, mang cái này về nhà còn có thể dùng, quản lý của con cho mẹ mà, sao mẹ có thể cho con được, mẹ đem về đội lên đầu làm việc nhà cũng được."

Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đội khăn lụa hốt phân của mẹ Tiêu, cái khăn trị giá mấy ngàn đồng bị chà đạp khiến trái tim cô đau nhói,

"Chị ấy chưa từng tặng quà cho con."

Tuy mẹ Tiêu ngoài miệng nói ghét bỏ, song động tác càng đáng ghét hơn.

Bà vò khăn lụa thành một cục rồi ném vào túi xách trị giá năm mươi tệ của mình,

"Tiểu Nguyệt, mẹ hỏi con, rốt cuộc con thấy Tiểu Vương thế nào?"

"Con chỉ xem anh ta là bạn thôi."

Tiêu Ái Nguyệt biết bà muốn hỏi gì, cô đã sớm chuẩn bị xong câu trả lời,

"Mẹ, con với anh ta biết nhau đã vài chục năm, nếu thật sự có cảm giác thì tại sao không bắt đầu từ sớm? Con chẳng có cảm giác gì với anh ta hết, thật đó, anh ta không phải kiểu người con thích."

"Vậy con thích kiểu người gì?"

Tiêu Ái Nguyệt nhất thời không thốt nên lời,

"Nhìn thuận mắt là được."

"Mẹ thấy Tiểu Vương rất thuận mắt." Mẹ Tiêu không trúng kế, bà không ngừng hỏi Tiêu Ái Nguyệt về Vương Hạo Đường,

"Con với nó quen biết nhiều năm như vậy, tại sao lại không đề cập với mẹ?"

"Chỉ là bạn học bình thường thôi, có gì hay ho đâu mà kể cho mẹ nghe."

"Vậy bạn học lần trước của con đâu? Cái đứa có vầng trán đặc biệt rộng ấy."

"Trán của Đổng Tiểu Hạ đâu có rộng." Tiêu Ái Nguyệt bênh vực kẻ yếu,

"Mẹ, cậu ấy xinh đẹp lắm đúng không?"

"Mẹ đâu có nói nó không xinh đẹp."

Mẹ Tiêu liếc qua cô,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!