"Ai nha, chào cô, chào cô." Mẹ Tiêu có chút khẩn trương,
"À, Tiểu Nguyệt, quản lý của con trông thật trẻ trung."
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ không sai, Từ Phóng Tình muốn vào xe ngồi nhưng không ngờ sẽ đụng phải gia trưởng, thái độ của cô có chút khác thường, bất đắc dĩ nhìn mẹ Tiêu,
"Vâng, à...! dì, con đi trước."
Mẹ Tiêu đã trông thấy túi thức ăn trong tay cô,
"Quản lý Từ vẫn chưa ăn cơm sao, dì cũng ăn chưa no. Đi đi đi, để dì đích thân xuống bếp nấu cơm, đi chung đi, đi thôi."
Tiêu Ái Nguyệt lo lắng bà già nhà mình sẽ đâm trúng bạo tính của Từ Phóng Tình, vội vàng nói,
"Mẹ, quản lý Từ đang bận, chúng ta về thôi."
Như vậy sao được?
Mẹ Tiêu mở to hai mắt,
"Đồ ăn trong quán ăn này khó ăn muốn chết, làm sao có thể ăn được. Tiểu Từ, con đừng khách khí nha, tay nghề của dì tốt lắm đấy, đi thôi."
Từ Phóng Tình nhìn hai mẹ con, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận quan sát đối phương rồi lên tiếng,
"Quản lý Từ thích ăn thức ăn ở đây, mẹ đừng nói nữa."
Vậy thì đi thôi.
Không đợi mẹ Tiêu trả lời, Từ Phóng Tình đã đổi tính đáp lại đề nghị của bà.
Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt hốc mồm, Là...! sao?
Mẹ Tiêu cầm chìa khoá mở cửa xe,
"Đừng nói nhiều nữa, đi nhanh nào."
Trong nhà Tiêu Ái Nguyệt không có đồ ăn, bếp núc sạch sẽ không có tí khói dầu nào.
Mẹ Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà trừng mắt con gái,
"Con có giống phụ nữ không? Để quản lý Từ phải chê cười rồi."
Bây giờ Tiêu Ái Nguyệt mới hiểu bà trăm phương ngàn kế muốn dụ Từ Phóng Tình tới để lấy lòng,
"Mẹ, quản lý Từ không cần mẹ lấy lòng đâu, chị ấy không phải loại người như vậy."
Từ Phóng Tình ngồi im trong phòng khách, mẹ Tiêu len lén nhìn bên ngoài một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi,
"Mẹ thấy nó rất dễ gần, nếu con muốn được nhận vào làm chính thức thì nhất định phải lấy lòng lãnh đạo, đừng mạnh miệng, con ở đây nói chuyện với người ta đi, mẹ đi mua đồ ăn."
Mẹ Tiêu đi đến phòng khách chào hỏi Từ Phóng Tình,
"Tiểu Từ, dì ra ngoài mua ít đồ ăn, con ngồi ở đây tâm sự với Tiểu Nguyệt nha, có muốn ăn gì không? Để dì mua luôn."
Từ Phóng Tình khách khí trả lời, dáng vẻ so với lúc nói chuyện với Tiêu Ái Nguyệt như hai người khác nhau,
"Dì, con ăn gì cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!