Vì dung mạo của em bé, Tô Niệm Niệm gần như rơi vào trầm cảm sau sinh.
Cô chống cằm nhìn em bé đang ngủ phun nước miếng, cô không hình dung ra được, đây là giống ai?
Dù thế nào đi chăng nữa, chúng vẫn là đàn con của mình, Tô Niệm Niệm vẫn cố kìm nén, không dám nói chúng xấu.
Cho đến tận đêm khuya, chỉ còn có Bùi Ngôn Khanh ở bên cạnh cô.
Bé trai đói nên bật khóc lớn, Tô Niệm Niệm vội vàng ôm lấy đứa trẻ và cho bú, nhìn khuôn mặt nhăn nheo của đứa trẻ, cô không nhịn được mà nhìn Bùi Ngôn Khanh đang ở bên cạnh với vẻ oán hận, "Tại sao bảo bảo lại trông như thế này?"
Bùi Ngôn Khanh đang bế bé gái của mình, rõ ràng là đã luyện tập rất nhiều lần khi mang thai, nhưng khi thực sự bắt đầu vẫn vô cùng cứng nhắc.
Anh cúi đầu nhìn con gái, bắt gặp ánh mắt đau lòng của Tô Niệm Niệm, anh nắm tay đứa bé, cong môi: "Em xem, em gái đẹp biết bao nhiêu này.
"
Tô Niệm Niệm mím môi, khẽ lẩm bẩm: "Không đẹp.
"
Chắc là cảm nhận được sự không ưa của mẹ, mặt cô em nhăn lại, miệng há hốc và chợt òa khóc.
Bùi Ngôn Khanh vội vàng ôm lấy đứa bé, dỗ dành nó, mặc kệ nó có hiểu hay không, khẽ thì thầm: "ĐBảo bảo thật đẹp, bảo bảo xinh đẹp nhất trên đời.
"
Bằng cách này, anh đã dỗ cho em bé ngừng khóc một cách kỳ diệu.
Nhưng có lẽ chính tiếng khóc của cô em đã lây nhiễm cho người anh đang bú sữa, người anh bụ bẫm hơn, khóc to hơn và tràn đầy năng lượng.
Tô Niệm Niệm ngạc nhiên đưa đứa bé cho Bùi Ngôn Khanh, lo lắng nói: "Anh dỗ đi.
"
Ngay lúc Bùi Ngôn Khanh chuẩn bị đặt em gái xuống, bé trai trong lòng cô dường như cảm nhận được điều gì, hoảng sợ vươn tay kéo cô lại, miệng co rút lại sắp khóc.
Tô Niệm Niệm không thể không ôm con trai mình và bắt chước Bùi Ngôn Khanh, "Không sao, không sao, chúng ta là con trai, ngoại hình không quan trọng, nếu bản lĩnh, vẫn có thể cưới một người vợ xinh đẹp.
"
Bé trai:?
Sau một giây im lặng, thằng bé càng khóc to hơn.
Bùi Ngôn Khanh: "! "
Tô Niệm Niệm: "! "
Còn cô em gái trong lòng Bùi Ngôn Khanh thì nheo mắt, thoải mái ngáp một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào vạt áo của ba.
Sau khi dỗ được hai đứa trẻ ngủ và đặt đứa bé lên nôi, Tô Niệm Niệm nắm lấy tay của Bùi Ngôn Khanh và hỏi bằng một giọng rất nhỏ: "Anh có thực sự cảm thấy con mình xinh đẹp không?"
Bùi Ngôn Khanh im lặng một lúc, và khéo léo nói: "Khi trẻ sơ sinh được sinh ra luôn như vậy mà.
"
Tô Niệm Niệm muốn khóc, lại sụt sịt, "Anh thấy đứa bé giống ai?"
Bùi Ngôn Khanh ôm cô, chớp mắt và cười, "Cháu trai trông giống cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!