Chương 9: (Vô Đề)

Bùi Ngôn Khanh đóng cửa phòng làm việc, và khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, đôi mắt của anh rất khó phân biệt.

Anh đứng im nhìn hơi có chút thất thần, không hề động đậy.

Mãi cho đến khi tiếng nhạc ở phòng kế bên vang lên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bùi Ngôn Khanh vừa nghe thấy, đó là "Kẹp hồ đào", trái tim anh hơi ngạc nhiên.

Ngay sau đó anh đã phản ứng ra, có lẽ Bùi Ngôn Chi đã sửa sang phòng lớn nhất ở tầng 2 thành phòng tập múa.

Anh bước lên phía trước hai bước. Căn phòng kế bên đóng cửa, anh hơi lướt nhìn anh đã thấy một người con gái, nhẹ nhàng di chuyển theo nhịp nhạc.

Nhẹ như không, động tác uyển chuyển nhanh nhẹn, mũi chân gõ nhẹ xuống sàn nhà, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Bùi Ngôn Khanh vô thức ngừng bước chân lại. Giây tiếp theo, cô gái khẽ nhảy một cái, quay lưng lại, một nụ cười xinh như đào mận lập tức hiện ra trong tầm mắt, trực tiếp đánh vào lòng người.

Ánh mắt anh khẽ khựng lại.

Tô Niệm Niệm hiển nhiên cũng nhìn thấy anh, trong ánh mắt thoáng có chút kinh ngạc và hoảng loạn. Nhưng sự chuyên nghiệp được nuôi dưỡng trong người khiến cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, trên khuôn mặt mặt nở nụ cười không thay đổi, vẫn thực hiện các động tác sau đó một cách mẫu mực.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho đến khi kết thúc điệu nhảy.

Tô Niệm Niệm vội vàng điều chỉnh hơi thở, cảm nhận được trái tim đang đập nhanh hơn, đột ngột, như thể muốn nhảy ra ngoài. 

Cô dùng sức chớp chớp đôi mắt, nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đã đi vào, cô không nhìn sai, quả thật là anh.

Hai người ngạc nhiên nhưng vẫn không lên tiếng, mãi cho đến khi Bùi Điềm ở phía sau phấn khích bổ nhào về phía Tô Niệm Niệm, "Aaaaaa, chị múa quá đẹp luôn ấy! Điềm Điềm cũng muốn như chị."

Tô Niệm Niệm bừng tỉnh, cụp mặt vuốt đầu Bùi Điềm, mỉm cười nói: "Nói rồi nhé, chị nhảy 1 phút, em tập 10 phút, vậy nên lát nữa Điềm Điềm phải giãn chân nửa tiếng."

"Hừm." Bùi Điềm trong nháy mắt khô héo.

Nói xong, Tô Niệm Niệm ngước mắt lên, lím môi, ánh mắt chạm Bùi Ngôn Khanh, "Bác sĩ Bùi."

Không giống sự nghiêm nghị lúc ở bệnh viện, Bùi Ngôn Khanh của nhà họ Bùi trở nên nho nhã, ấm áp, anh cong môi cười, nhẹ nhàng gọi cô: "Cô giáo Tô."

Bùi Điềm nhìn thấy cái này, rồi lại nhìn thấy cái kia, cô bé hỏi Bùi Ngôn Khanh: "Chú nhỏ, hai người quen biết nhau à?"

Tô Niệm Niệm: "?"

Chú nhỏ! Tô Điềm gọi anh là chú nhỏ!

Tâm trí của Tô Niệm Niệm đột nhiên trở nên điên cuồng và cực kỳ nhanh nhạy.

Bùi Điềm hôn anh, lại hôn cô, bỏ bốn lên năm cũng là cô và Bùi Ngôn Khanh chạm nhau rồi!

Mãi cho đến khi Bùi Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tiếc quá đi."

Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh nhìn sang con bé: "Đáng tiếc cái gì?"

Bùi Điềm còn nhỏ nhưng lại như một người đã lớn, nói một cách hiển nhiên: "Vốn là con muốn giới thiệu chị cho chú ấy ạ!"

Bùi Ngôn Khanh cảm thấy buồn cười, anh bình tĩnh chờ cô bé nói tiếp.

"Bởi vì chị là cô gái đẹp nhất mà con đã từng gặp." Bùi Điềm chu miệng, kiềm chế sự phấn khích: "Ba ba luôn nói, người thức thờ như chú luôn muốn tìm thấy tiên nữ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!