Chương 49: (Vô Đề)

"Em ăn lễ là được." Bùi Ngôn Khanh nói nhỏ bên tai Tô Niệm Niệm.

Tô Niệm Niệm đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, sau khi phản ứng ra, mặt cô bất giác nóng bừng lên, cô đẩy Bùi Ngôn Khanh ra.

"Anh cứ chờ cùng uống gió Tây Bắc với em đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bùi Ngôn Khanh bất giác đưa tay lên che môi, nhưng cổ họng vẫn phát ra một tiếng cười nhỏ.

Anh nói: "Anh sẽ cố gắng không để em uống gió tây bắc".

Tô Niệm Niệm: "...."

Cô không dám nhìn anh, chạy nhanh như bay đến cầm lấy đồ của nhân viên đưa rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.

Quần áo riêng của Tô Niệm Niệm đều là kiểu nữ tính và hoạt bát, cô rất ít khi mặc loại đồ thể thao thuần túy này, cô đẩy cửa phòng thử đồ ra, cẩn thận thò đầu ra ngoài, lập tức nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang đứng đối diện với cô.

Anh đã thay đồ xong rồi.

Quả nhiên, người đẹp mặc cái gì vào cũng như cái móc treo đồ, một chiếc áo bình thường tùy tiện mặc lên người cũng mang đến một hiệu ứng người mẫu, ngay cả trong mắt nhân viên bán hàng, nó cũng rất tuyệt vời.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Niệm Niệm nhìn bộ quần áo Bùi Ngôn Khanh đang mặc giống cái của mình, mặt cô đột nhiên đỏ lên.

Cô rón rén đi ra ngoài, hỏi Bùi Ngôn Khanh: "Như thế nào?"

Quần áo dài và quần dài, bảo thủ và ấm áp.

Bùi Ngôn Khanh hài lòng gật đầu, "Đẹp lắm."

Tô Niệm Niệm đắc thắng hất tóc, vô tình liếc nhìn vào gương rồi sửa lại.

Đây là gì?

Đây là học sinh cấp ba nào vậy?!

Bùi Ngôn Khanh đã chuẩn bị lấy điện thoại ra thanh toán, Tô Niệm Niệm kéo anh lại, "Anh nói lại lần nữa xem, có đẹp không?"

"Đẹp." Bùi Ngôn Khanh không chút do dự nói.

"Chúng ta đang mặc đồ đôi hả?" Tô Niệm Niệm hỏi anh.

Bùi Ngôn Khanh hơi cúi mắt, vành tai đỏ lên, anh gật đầu nói, "Ừm."

"Sai." Tô Niệm Niệm lập tức nói.

Bùi Ngôn Khanh nhướng mày, "Sao vậy?"

"Đây là kiểu đồ dành cho bố và con."

Bùi Ngôn Khanh nghiêng đầu cười khẽ, sắc mặt trầm xuống: "Không có."

"Anh có hiểu nỗ lực của em lần nữa chưa hả?" Tô Niệm Niệm hỏi anh: "Em đã cố gắng bằng mọi cách để thu hẹp khoảng cách tuổi tác với anh, nhưng anh lại khăng khăng nới rộng nó."

Bùi Ngôn Khanh mím môi, "Em mặc như vậy buổi sáng, sẽ lạnh lắm." Anh dừng một chút, thanh âm trở nên mềm mỏng hơn: "Hơn nữa, không an toàn."

Sau đó Tô Niệm Niệm mới phản ứng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!