Chương 41: (Vô Đề)

Tô Niệm Niệm sững sờ nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Cô hạ mắt, gõ nhẹ vào màn hình, viết rồi lại xóa, cô cứ do dự ở nút gửi mãi một lúc lâu.

"A, ngại quá, gần đây em khá bận."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ghi ghi xóa xóa mấy lần, Tô Niệm Niệm cắn răng, nhấn gửi đi.

Điện thoại như một quả bom đốt cháy lòng bàn tay cô, cô không dám xem nữa, thất thần ném điện thoại sang một bên.

Mãi cho đến khi chuông điện thoại reo lên.

Tim Tô Niệm Niệm đập như trống, cô làm công tác chuẩn bị định cầm điện thoại, nhìn xem người gọi là Sở Ninh.

Cô thở hắt ra, đứng dậy xuống giường, giọng nói khàn đi: "Alo."

"Cậu vừa mới tỉnh dậy à?" Sở Ninh vừa nghe đã nghe ra, khó tin nói: "Tô nha đầu, cậu đừng nói với tớ cậu từ chối cậu nhỏ của tớ là để ngủ à?!"

Tô Niệm Niệm im lặng một lúc: "Nếu thì sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sở Ninh hít một hơi sâu, "Thế cậu chính là tra nữa điển hình! Cậu đã thành công bước một chân vào cửa lớn rồi, bây giờ lại hối hận?"

"Cũng không phải vậy." Tô Niệm Niệm đi vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình trong gương, mím môi, "Chỉ là tớ đột nhiên cảm thấy không thích hợp lắm."

Cái tình tiết xoay 180 độ này, Sở Ninh nhất thời cũng không biết nên đứng bên nào, khựng lại một lúc cô lại nói: "Cậu thật sự chê việc cậu nhỏ tớ tuổi tác lớn, EQ thấp hả?"

Cô có hơi hoảng: "Thế cậu hãy sớm nói rõ ràng với chú ấy, cậu nhỏ của tớ rất ngay thẳng, cậu không nói rõ, cậu tớ sẽ không nhận ra."

Tô Niệm Niệm cụp mắt, "Biết rồi."

"Ải." Sở Ninh thở dài, còn muốn nói thêm gì đó, có hơi bất lực: "Tô nha đầu, tớ nói thêm câu nữa, cậu nhỏ của tớ dù tuổi tác lớn hơn cậu một chút nhưng thật sự là cực phẩm đó. Cậu bỏ lỡ cậu tớ, sau này nói không chừng thật sự không có ai tốt…"

"Tớ biết rồi." Tô Niệm Niệm nhàn nhạt cắt ngang, im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Nhưng anh ấy xứng đáng với người tốt hơn."

Sở Ninh không nói nhiều nữa, thở dài một hơi: "Thế có cần tớ truyền lại lời gì với cậu ấy không?"

"Tớ sẽ tìm cơ hội chính miệng nói."

Một ngày nghỉ hiếm có, đồng hồ sinh học hơi sai lệch, Bùi Ngôn Khanh vẫn tỉnh lại rất sớm.

Mấy ngày liên tục đều mệt mỏi không hề vì một giấc ngủ ngắn mà khỏe lên, Bùi Ngôn Khanh ngẩng đầu lên, duỗi cơ, một tay khác cầm điện thoại, bật màn hình lên.

Ánh mắt tập trung vào thông báo wechat, dừng lại ở tài khoản hình nền con mèo tên snn.

Nhưng không có hiển thị tin nhắn.

Ánh mắt của Bùi Ngôn Khan trở nên trầm xuống, ngón tay vuốt cập nhật.

Nhưng dù anh có lướt mấy lần, thậm chí coi lại mạng wifi vẫn không có gì.

Anh mím chặt môi, lại nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi.

Tối qua anh trả lời cô lúc 10 giờ rưỡi.

Nói không chừng, không nhìn thấy thì sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!