Chương 40: (Vô Đề)

Long trời lở đất, hôm nay Bùi Ngôn Khanh tan ca đúng giờ.

Châu Nguyên đến để trực đêm, vỗ vai Bùi Ngôn Khanh, chua chát nói: "Này, hôm nay may mắn quá nhỉ."

Bùi Ngôn Khanh thay đồ, bật cười, cũng không phủ nhận: "Cũng được."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nói xong anh liền rời đi.

"Đi nhanh như vậy làm gì?" Châu Nguyên gọi anh lại, ánh mắt có ý trêu chọc cười nói: "Không biết còn tưởng trong nhà cậu đang giấu một tiểu ngọt ngào nào đấy."

Bước chân của Bùi Ngôn Khanh khựng lại, quay đầu nhìn anh.

Châu Nguyên thấy sắc mặt anh kì lạ, thốt lên một tiếng "mẹ ơi", "Không phải chứ? Còn có thật cơ á?"

Bùi Ngôn Khanh không phủ nhận, do dự một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: "Cậu có biết mấy cô gái nhỏ bây giờ thích cái gì không?"

"Hả?" Châu Nguyên hỏi mơ hồ: "Em gái nhỏ bao lớn?"

"Là…." Bùi Ngôn Khanh liếm môi, cố gắng phun ra con số ước chừng, mơ hồ nói: "Đầu hai mươi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Châu Nguyên nhíu mày, phát hiện ra chuyện không hề đơn giản, khó tin nói: "Cậu có vấn đề gì nè?!"

Bùi Ngôn Khanh không lên tiếng.

"Đầu hai mươi?" Châu Nguyên hơi khịt mũi, một lúc sau anh như nhớ ra gì đó, mở to mắt: "Không phải là cô gái nhỏ lần trước đó chứ?"

Bùi Ngôn Khanh không phủ nhận, nhàn nhạt nhìn qua.

"Không nhìn ra đó nha." Châu Nguyên nhún vai, nhướng mày nói: "Cậu cầm thú dữ vậy?"

Bùi Ngôn Khanh mím môi, "Tớ đi đây."

"Được được được, coi như là tớ chưa nói." Châu Nguyên vẫy tay, "Cậu mua một đóa hoa hồng, hoặc son hay túi gì gì đó, càng đắt càng tốt."

"Con gái thật sự cực kì thích ăn, miệng thì nói muốn giảm cân, một nửa số hộp họ mang về nhà trong các lễ hội mua sắm là đồ ăn vặt."

"Cậu cứ mua mấy thứ đó đi, nói chuyện thì ghé sát mặt vào, tớ tin chắc không có con gái nào, hừ, tiểu cô nương nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu."

Bùi Ngôn Khanh im lặng mấy giây, suy nghĩ một lúc rồi trịnh trọng gật đầu.

"Tớ biết rồi."

Lúc Sở Ninh nhận điện thoại của Bùi Ngôn Khanh thì cô đang dựa lên đầu giường chơi game.

Một kì nghỉ hiếm có, cô quay về nhà một chuyến, hạnh phúc đến mức không biết trời trăng mây gió là gì.

Bùi Ngôn Khanh vào thẳng vấn đề: "Có thời gian không?"

"Không có." Sở Ninh sứt đầu mẻ trán, không có chuyện gì khiến người ta lo lắng bằng việc đang chơi game thì đột nhiên có người gọi đến, nhưng cuộc điện thoại này cô lại không dám tắt.

Bên đó im lặng một lúc, "Vậy sao? Vốn cậu muốn mua đồ cho con…."

"Đợi đã, con lập tức xuống lầu."

Sở Ninh ngồi xuống hàng ghế sau xe, uể oải híp mắt, "Cậu nhỏ, sao đột nhiên nhớ đến người cháu gái đáng thương mà cậu yêu thương nhất này vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!