Tô Diệm lại bỏ tay vào túi áo rồi quay trở lại bệnh viện.
Trong đầu anh không ngừng quay cuồng, Tô nha đầu, cái tiểu quỷ này có ý gì chứ.
Cứ khăng khăng muốn kêu tên người ta mới được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên, bên vai hơi nặng xuống, sau đó có mấy người vây bên trái rồi bên phải anh.
Lục Huyền mỉm cười háo hức với anh, nhìn thẳng vào mắt anh, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
"Nói."
"Anh trai~"
Tô Diệm muốn sởn hết da gà lên, anh hất tay anh ấy ra, còn chán ghét nói bồi một câu, "Cút."
Mấy người đàn ông cao ráo như nam tử hán đứng phía sau cũng không ngừng kêu lên "Anh trai ơi."
Tô Diệm bấm thang máy, không kiên nhẫn nói: "Thần kinh có vấn đề thì mau mau cút xuống tầng 5 đi kiểm tra đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Huyền cũng không tức giận, anh ấy vẫn nói tiếp, "Anh trai, Niệm Niệm bao nhiêu tuổi rồi thế?"
Tô Diệm đột nhiên hiểu ra, tức cười, anh nhìn một vòng: "Các cậu nghĩ cùng đừng nghĩ."
"Cậu có một cô em gái sao không nói sớm hả?" Lục Huyền nói.
"Tại sao tớ phải nói?"
Lục Huyền kéo anh lại, không cho anh đi: "Cậu cảm thấy, tớ mà theo đuổi Niệm Niệm thì tỉ lệ thành công có lớn không?"
Tô Diệm nhìn liếc sang anh ấy, cười một cách lạnh lùng nói: "Không có khả năng, dù Tô Niệm Niệm lầm đường lạc lối thì tớ cũng sẽ khiến con bé tỉnh ngộ lại."
Lục Huyền thấy khó tin, "Cậu làm gì vậy hả? Lẽ nào cậu còn muốn ngăn cản em gái mình yêu đương à?"
"Nếu không thì sao?" Tô Diệm híp mắt, đột nhiên bật cười một tiếng: "Cậu cảm thấy em gái tớ có một người anh như tớ, còn sùng bái tớ như vậy, con bé còn có thể nhìn trúng ai nữa à?"
"Cậu có thấy ai tài hoa mỹ miều như anh trai con bé, là tôi đây không hả?"
Lục Huyền:…..
"Thấy rồi." Lục Huyền quăng cho anh một thao nước lạnh.
Mí mắt của Tô Diệm giật giật, sắc mặt anh đông cứng, lập tức phản ứng lại.
Anh nghiêng đầu, nói không chút lí lẽ nào: "Còn có một điểm nữa, phải trẻ hơn tớ."
"Em gái tớ không thích người lớn tuổi." Ngừng lại, Tô Diệm cười với hàm ý sâu xa: "Đặc biệt là kiểu như ông chú gì đó."
Bùi Ngôn Khanh đi đằng sau mấy người này, nhìn thấy họ đang chụm lại nói chuyện, anh cau mày.
Tiếp theo liền nghe thấy hai câu nói cuối cùng của Tô Diệm với hàm ý sâu xa.
Nhịp tim Bùi Ngôn Khanh đập nhanh hơn.
Đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay anh nghe thấy mấy chữ chướng tai gai mắt "lớn tuổi", "chú" này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!