Bùi Ngôn Khanh trực ca đêm.
Anh luôn xui xẻo, ca đêm nào cũng phải có khoa cấp cứu, đêm qua trong khu đô thị xảy ra một loạt vụ tai nạn xe cộ, liên tiếp ba ca mổ, từ đêm đến sáng sớm.
Bùi Ngôn Khanh vuốt mi tâm hơi trầm xuống, anh thay áo phẫu thuật ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đi qua quầy y tá, mấy cô y tá trực ban đang vui vẻ chào hỏi: "Bác sĩ Bùi, vất vả rồi."
Bùi Ngôn Khanh gật đầu.
Mấy cô ý tá này là người mới đến, còn đang vui sướng cùng thành tích khi bước chân vào bệnh viện trực thuộc, dù trực ca đêm nhưng họ vẫn tràn đầy sức sống.
Bùi Ngôn Khanh chưa đi được mấy bước liền nghe thấy một giọng nói vang lên: "Aaaa! Tớ suy sụp rồi?!"
Một cô y tá khác: "Wtf?! Lý Thành Tinh đang yêu đương à?"
"Người con gái này là ai?"
"Hu hu hu, tớ thấy có người đồn nói là bạn múa cùng với cậu ấy, múa ba lê."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hu hu hu, tớ không tin, đây nhất định là giả rồi."
"Đã ôm như vậy rồi, còn có thể là giả sao?"
"….."
Bước chân của Bùi Ngôn Khanh khựng lại, mím chặt môi, cằm bạnh ra.
Ngày đêm giải phẫu khiến đầu anh đau kịch liệt, nhưng anh vẫn không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, giọng khàn khàn: "Người các cô nói đến là ai?"
Mấy cô y tá đang suy sụp đang cầm điện thoại oán than, đột nhiên nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đã đi giờ quay lại, họ giật mình, vội vàng im miệng, cẩn thận chỉ vào điện thoại: "Anh…. Hỏi cái này sao?"
"Ừm."
Dù thất khó hiểu nhưng Hhanf Nhụy vẫn đưa điện thoại ra trước mặt Bùi Ngôn Khanh, lướt tấm hình: "Bác sĩ Bùi, anh cũng biết Lý Thành Tinh sao?"
Trong ảnh, cô gái chỉ lộ ra một bên khuôn mặt trắng nõn, mờ ảo nhưng cũng đủ thấy được đường nét khuôn mặt thanh tú, thiếu niên áo đen ôm cô vào lòng, lộ ra dáng vẻ thân mật.
Sắc mặt Bùi Ngôn Khanh trông bình tĩnh lướt màn hình.
"Anh trai của tôi, một vũ công toàn năng, một ngôi sao đang lên trong làng giải trí, hát cũng rất hay, sắp ra mắt album mới!" Hàn Nhụy hiển nhiên đã quên nỗi đau, và bắt đầu thuận lợi tâng bốc cho idol "Nhưng anh ấy mới mười tám tuổi! Mẹ không cho phép hẹn hò!"
Cô y tá bên cạnh hả hê: "Đẹp trai như vậy, không yêu đương thì để làm gì? Tiểu thư trong ảnh này vừa nhìn đã biết là mỹ nhân, nếu là tớ thì tớ cũng thích."
"Hu hu, bạn múa cái gì chứ, nhất định là thấy anh của tớ nổi lên rồi, muốn cọ nhiệt mà, tâm cơ đáng sợ thật!"
Lời nói vừa dứt, Bùi Ngôn Khanh đã buông điện thoại xuống, lực không mạnh không nhẹ nhưng vang lên một tiếng.
Sắc mặt anh không chút dao động, ánh mắt cũng bình tĩnh, khi anh lướt nhẹ qua, Hàn Nhụy theo bản năng im lặng.
"Không phải ai cũng đều muốn tiến vào giới giải trí đâu." Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh nghiệm lại, xoay người liền rời đi.
Dù giọng nói của Bùi Ngôn Khanh không hề thay đổi nhưng Hàn Nhụy vẫn nhìn anh nhìn đến mức hoảng hốt, cánh tay cô huýt vào người đồng nghiệp: "Bác sĩ Bùi có phải là tức giận rồi không?"
"Không thấy, nhưng cảm giác tâm trạng anh ấy tệ lắm nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!