Chương 27: (Vô Đề)

Trường múa A giữ vững nguyên tắc không bao giờ để mọi người lãng phí một ngày nào nữa, sáng sớm hôm sau, khoảng sáu giờ, tất cả tân sinh viên sẽ được đưa đi, bắt đầu đại hội cổ động.

Tô Niệm Niệm và Sở Ninh ngáp ngắn ngáp dài nhìn khuôn mặt đau khổ của nhau.

"Dậy sớm như vậy, quả nhiên là không coi chúng ta là người mà." Sở Ninh đi phía sau Tô Niệm Niệm, vừa đi vừa càm ràm, "Kiếp trước là tớ giết người hàng loạt nên cả đời này mới học múa ở trường A đó."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Niệm Niệm cũng vì dậy sớm quá mà trông hơi lơ đễnh, ậm ờ đồng tình với lời lên án của Sở Ninh.

Sau khi đến hội trường, các nhà lãnh đạo trên sân khấu bắt đầu tổ chức đại hội động viên cho sinh viên huấn luyện quân sự sôi nổi và tuyên bố sắp xếp huấn luyện quân sự nửa tháng.

Có một đám học sinh ngồi trong bóng tối dưới sân khấu, tất cả đều uể oải cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Tô Niệm Niệm một tay kéo mũ che nắng, một tay cứ lướt điện thoại một cách nhàm chán, đột nhiên cô nhìn thấy một cột thông báo trong mớ tin tức bình thường khác.

Bùi Ngôn Khanh gửi tin nhắn cho cô lúc hai giờ.

Anh bạn tốt, có phải tất cả các bác sĩ đều làm việc trong giờ giới ngầm như thế này không.

Tối qua cô không nói không rằng rời nhóm để bày tỏ thái độ kiên quyết của mình, ý tứ chính là bảo anh nếu không viết đơn xác nhận thì đừng luyên thuyên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc đó Bùi Ngôn Khanh cũng không trả lời lại, Tô Niệm Niệm cho rằng anh tức giận, ai ngờ nửa đêm còn đặt biệt gửi tin nhắn cho cô.

Anh lại sao chép các mẹo chống say nắng trong nhóm chat dán lại, sau đó còn ghi thêm một câu: "Nghe lời."

Tô Niệm Niệm nhìn đăm đăm hai chữ này đến mức mặt cô nóng bừng, tay đang nóng siết chặt điện thoại, trái tim như bị lông vũ lướt qua ngưa ngứa.

Biết rõ Bùi Ngôn Khanh khi nói câu này giọng điệu không khác gì khi dỗ Bùi Điềm, nhưng cô vẫn cảm nhận sự ngọt ngào.

Cô trả lời lại bằng một icon.

Cô gái nhỏ phía trên đó kiêu ngạo quay đầu lại, [Không nghe, không nghe, không nghe, trừ phi anh dỗ em. ]

Gửi xong, nghĩ đến biểu cảm Bùi Ngôn Khanh khiến cô bật cười.

Chính vào lúc này, bên trên sân khấu không biết đã nói gì, Sở Ninh kế bên đột nhiên chửi thề một tiếng, liên tục lay lay Tô Niệm Niệm: "Cậu nhìn cậu nhìn xem."

"Lý Thành Tinh." 

Tô Niệm Niệm ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy người thiếu niên trông rất ngầu bước lên sân khấu, cô mỉm cười: "Là cậu ta, sao vậy?"

"Nghe nói là nổi lên từ sau mùa hè năm ngoái, lâu quá không thấy, quả nhiên đẹp trai hơn rất nhiều." Sở Ninh nói.

Tô Niệm Niệm bình tĩnh nhìn lướt qua, khách qua cho ý kiến: "Cũng được."

Cô chăm chú lắng nghe, Lý Thành Tinh đang phát biểu trên sân khấu với tư cách là đại diện tân sinh viên của khóa.

"Như này mà cũng được thôi á?" Sở Ninh nhướng mày: "Mau nói rốt cuộc cậu có thể nhìn trúng ai?" 

Tô Niệm Niệm chớp mắt, không nói chuyện.

"Cậu và Lý Thành Tinh là bạn cặp cũ, sao không bén chút lửa nào vậy?" Có lẽ là quá nhàm chán, Sở Ninh cũng dần dần bắt đầu khơi dậy hứng thú bát quái, "Lẽ nào cậu và cậu ta không nhen nhóm chút nào sao?"

Tô Niệm Niệm nhìn người ngồi xung quanh, giơ tay đặt lên môi: "Nói nhỏ chút."

Sở Ninh há miệng, thấp giọng nói: "Không phải bị tớ nói trúng rồi chứ?" Ánh mắt cô có hơi nguy hiểm: "Tô nha đầu, cậu lén tớ cua đàn ông à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!