Chương 22: (Vô Đề)

Lời nói vừa dứt, trên bàn ăn bỗng chốc im lặng.

Sở Ninh buông lỏng tay, nĩa rơi xuống bàn ăn phát ra âm thanh "choang" một tiếng.

Cô nhìn xung quanh một cái, lúc này mới bất giác cảm nhận được có gì đó không đúng lắm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cậu nhỏ." Sở Ninh nghiêm túc nói.

Bùi Ngôn Khanh thuận thế cầm lấy ly của Tô Niệm Niệm, không hề dao động, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

"Ai mới là cháu cậu vây?"

Bùi Ngôn Khanh liếc nhìn cô

"Con cũng uống cái này, sao cậu không quản con?"

Bùi Ngôn Khanh bật cười nói: "Cậu quản con, con có nghe không hả?"

"Vậy nên là cậu muốn Tô nha đầu làm cháu ngoại của cậu à?" Sở Ninh mở to tròn đôi mắt, lên tiếng phản đối.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bùi Điềm vốn còn đang thở dài ngao ngán bây giờ đang âm thầm ném cho Sở Ninh một ánh mắt sắc lẹm.

Tô Niệm Niệm dùng sức chọc nĩa vào đĩa salad, ủ rũ nói: "Tớ không thèm."

Giống như muốn rũ bỏ sạch sẽ quan hệ vậy.

Trong lòng Bùi Ngôn Khanh vô cớ trào dâng một chút ngột ngạt, sắc mặt anh lạnh lùng nói: "Cậu không có ý này."

"Thế chú nhỏ ơi, có phải cậu có ý khác không ạ?" Bùi Điềm giơ cái nĩa lên, găm một miếng thịt bò nhỏ, đôi mắt tràn đầy sự vô tội.

Lời nói này vừa thốt lên, Nguyễn Bạch liền ngước mắt nhìn qua.

Sở Ninh cũng liếc đôi mắt to tròn nhìn qua, ánh mắt quan sát hai người.

Đến Bùi Ngôn Khanh cũng bị nhìn đến mức anh phải cau mày.

Khựng lại một lát, anh cụp mắt, cảm xúc trong ánh mắt anh không rõ ràng, anh gõ lên đầu Bùi Điềm rất không khách khí, nghiêm nghị nói: "Chú thật sự có ý khác đấy."

Tô Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn anh.

Sau đó lại nghe thấy Bùi Ngôn Khanh kiên định nói: "Bởi vì con, chú không thể không hối lộ cô giáo Tô đây một chút."

"Dù sao dạy dỗ con cũng hao tốn không ít tâm lực."

Kiểu câu này có hơi quen quen, Tô Niệm Niệm nghe được câu này trán cô thầm giật giật.

Sao mà nghe, nghe giống như đang đá xoáy cô vậy.

Cô có hơi phiền não, thế nên lại thuận thế trèo lên cành cao, khẳng khái nói: "Thế anh phải lấy chút thành ý hối lộ ra đấy."

Mi tâm Bùi Ngôn Khanh giật giật, nhìn sang Tô Niệm Niệm đang rất có khí phách, có hơi buồn cười: "Em muốn cái gì?"

Tô Niệm Niệm nhất thời còn chưa nghĩ ra.

"Chú nhỏ, nếu không thì chú lấy thân báo đáp đi." Bùi Điềm nói câu nào ra là chấn động cả phòng câu đó, quăng một quả lựu đạn xuống, "Nếu chị là người nhà của con thì không cần hối lộ nữa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!