Chương 2: (Vô Đề)

Hành lang bệnh viện.

Tô Diệm đi đằng trước, Tô Niệm Niệm đi theo phía sau.

Mãi cho đến khi Tô Diệm đột nhiên dừng lại, Tô Niệm Niệm ngây ngốc đụng vào lưng anh.

Tô Diệm "haizz" một tiếng, xoay người gõ vào ót cô, rầu rĩ nói: "Anh thấy em không phải là mất mặt."

"Em là mất hồn đấy."

Tô Niệm Niệm không có tâm tình hưởng ứng anh, chỉ có những nếp nhăn trên trang giấy của tờ báo cáo luận văn do ngón tay cô bất giác tạo nên.

Trên giấy chữ viết sắc sảo.

Chữ của Bùi Ngôn Khanh cũng giống như anh vậy, đã nhìn rồi là khó quên.

Nghĩ như vậy khiến cô lại thất thần.

Tô Diệm không chú ý, tay anh luồng vào trong túi áo trắng, tâm trạng khá tốt, mấp máy môi: "Nhưng cũng coi như là nuôi không uổng----"

"Biết giúp anh hai xả giận."

Tô Niệm Niệm: ?

Thời gian như đang được quay về mấy phút trước.

Trong bầu không khí như ngưng trọng, Tô Diệm đột nhiên không cảm thấy ngượng ngại, rất tự nhiên giới thiệu với Bùi Ngôn Khanh: "Lão đại, đây là em gái của em Tô Niệm Niệm, đi nhầm phòng rồi."

Nói xong, Tô Diệm nói nhỏ bên tai của Tô Niệm Niệm: "Chào hỏi qua loa rồi hẵng đi."

Tô Niệm Niệm nhướng mày, lại nhìn về phía Bùi Ngôn Khanh một lần nữa, mắt chạm mắt với anh.

Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh đầy xa cách, chỉ hơi gật đầu với cô.

Tim cô như chệch nhịp, hơi cụp mặt, ánh mắt dừng lại ở nốt ruồi trên mũi của Bùi Ngôn Khanh, hai chữ "thầy giáo" còn đọng bên miệng, ma xui quỷ khiến như thế nào lại nuốt vào trong.

Tô Niệm Niệm liếm môi, nghiêm mặt, nghiêm túc gọi một tiếng: "Chào chú."

"Phù." Ý thức em mình nói không đúng, Tô Diệm cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ là khóe miệng không làm cách nào khép lại được.

Bùi Ngôn Khanh nhìn lướt sang Tô Diệm, lông mày trước giờ vẫn luôn thể hiện vẻ ung dung nay lại mang theo chút khó tin, anh khựng lại vài giây rồi mới nói: "Chào em."

"Gọi tên tôi là được rồi."

Đương nhiên Tô Niệm Niệm sẽ không gọi tên một lần nữa, chỉ cố đề kiềm chế lại nhịp tim của mình, cô cụp mắt nhìn xuống dưới chân.

"Này---" Mấy câu rồi mà Tô Niệm Niệm không trả lời, Tô Diệm có hơi bất mãn, tay huơ huơ trước mặt Tô Niệm Niệm, "Tô nha đầu."

"Nghe anh nói chuyện không vậy?"

Tô Niệm Niệm lúc này mới bừng tỉnh, nhìn Tô Diệm, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Giáo viên hướng dẫn của anh 30 mấy tuổi rồi?"

Bình thường làm thầy hướng dẫn, tiến sĩ còn có thể dẫn dắt sinh viên thì tuổi tác đương nhiên sẽ không nhỏ, dù cho Bùi Ngôn Khanh nhìn rất trẻ.

Tô Niệm Niệm tính toán, đoán chừng Bùi Ngôn Khanh có lẽ đã 30 mấy tuổi hơn, thế liệu có phải đã…kết hôn rồi không?

Nhịp tim cô chững lại.

Tô Diệm đột nhiên bật cười, nhìn cô với ý tứ sâu xa: "Tô nha đầu, anh hiểu nỗi khổ tâm của em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!