Chương 15: (Vô Đề)

Bây giờ là cuối tháng bảy, nhiệt độ ở thành phố A mấy ngày gần đây tăng cao.

Tô Niệm Niệm lên lưng Bùi Ngôn Khanh, không biết là vì nóng hay như thế nào mà hai má cô bất giác đỏ ửng lên.

Cô nhìn chằm chằm bên mặt của Bùi Ngôn Khanh, mái tóc đen láy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thảo dược nồng nặc trên người Bùi Ngôn Khanh, mùi này có chút giống mùi của bệnh viện, nhưng so với vậy thì tốt hơn nhiều.

Nó giống như đang ở trong một khu vườn thảo mộc tươi.

Một ngày nóng nực như vậy, Bùi Ngôn Khanh cũng không đổ quá nhiều mồ hôi, chỉ có một lớp nước mỏng trên làn da.

Làn da mỏng không tì vết đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, trắng đến mức Tô Niệm Niệm cũng phải ghen tị.

Nghĩ như vậy, Tô Niệm Niệm bất giác thốt lên: "Thịt như ngọc."

Bước chân của Bùi Ngôn Khanh khựng lại, thái dương nhướng lên, "Em nói gì đấy?"

"Nói anh."Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt: "Bệnh viện các anh có phải là có phương pháp chăm da đặc biệt không vậy?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đối với những lời trêu chọc của Tô Niệm Niệm, Bùi Ngôn Khanh chỉ có thể bình tĩnh đáp lại: "Không có."

"Trời ban cho nên tôi cũng hết cách."

Tô Niệm Niệm tức cười: "Có thể đừng khoác lác được không?"

Bùi Ngôn Khanh sửng sốt: "Cái gì gọi là Versailles?" *

Tô Niệm Niệm: …..

Cô có lí do nghi ngờ cụm từ cao cấp nhất này người phàm không biết.

"Em dạy cho anh học một chút này."

Tô Niệm Niệm nói: "Anh mau khen em nhảy đẹp đi."

Bùi Ngôn Khanh cong môi cười, từ tốn nói: "Em nhảy thật đẹp."

"Thật không?" Tô Niệm Niệm nhàn nhạt hỏi lại: "Anh không biết mỗi ngày có bao nhiêu đoàn múa mời em đi làm trưởng đoàn múa đâu, quả thật không biết phải chọn thế nào, thật sự là khiến người ta thấy phiền não mà."

Câu này vừa nói ra, Bùi Ngôn Khanh đã khựng lại mấy giây rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Anh cười rất nhỏ nhưng mang theo sự thoải mái và vui vẻ hiếm thấy.

Tô Niệm Niệm cảm giác được lồng ngực truyền đến chấn động, có chút khó chịu nói: "Đừng cười."

"Em nói đùa đấy! Chỉ là làm mẫu cho anh thôi." Cô tức cười nói: "Đừng cười em."

Bùi Ngôn Khanh không cười cô nữa: "Được, tôi không cười."

"Hiểu chưa hả?" Tô Niệm Niệm nói.

"Ừm."

Tô Niệm Niệm mở đầu cuộc trò chuyện, mong muốn trò chuyện chỉ quanh quẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!