Tô Niệm Niệm cực kì hối hận, hận không thể tặng cho mình hai cái tát.
Nói cái gì không được, một hai nói đến cái này, giờ hay rồi, nhắc nhở được người ta rồi.
Lỡ như Bùi Ngôn Khanh thật sự cân nhắc lập tức đi tìm đối tượng, cô không phải bị đông cứng rồi sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng phản ứng vừa nãy của cô quả thật là quá kích động rồi, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Bùi Ngôn Khanh, nhịp tim Tô Niệm Niệm trở nên hoảng loạn, vội vàng nói bổ sung: "Em cảm thấy không được."
"Em cũng khá hao tâm đấy."
Bùi Ngôn Khanh cong môi mỉm cười, cùng lúc đó anh cũng quan tâm đến tốc độ chậm rãi hơn của Tô Niệm Niệm.
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến bãi đỗ xe sau nhà của Bùi gia.
Tô Niệm Niệm liếc nhìn bãi đỗ xe, kinh ngạc. Bùi Ngôn Khanh thực sự đang lái một chiếc Range Rover màu đen, chiếc xe to và hung hãn, không phù hợp với khí chất và ngoại hình của anh.
Với những suy nghĩ không thể diễn tả, cô mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi lên đó.
"Chiếc xe kiểu này ngồi ghế sau sẽ thoải mái hơn một chút." Bùi Ngôn Khanh mở cửa ghế phụ ra, nhẹ giọng nhắc nhở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tay Tô Niệm Niệm đặt trên đầu gối, tự nhiên không động đậy, cô nói đầy khảng khái: "Không."
"Thế thì không phải anh trở thành tài xế rồi sao?"
Bùi Ngôn Khanh: "Không cần suy nghĩ đến chuyện đó."
Tô Niệm Niệm trong lòng thầm vò đầu bứt tai, cô ngồi phía trước thì có làm sao! Còn có thể như vậy nữa! Bùi Ngôn Khanh sao mà anh ngốc thế nhờ!
"Phải suy nghĩ." Cô ậm ừ nói.
Bùi Ngôn Khanh cẩn thận nhìn một bên mặt của cô gái nhỏ này, hơi khựng lại.
Còn khá cứng đầu.
Anh không nói thêm gì nữa, trực tiếp lái xe, ngón tay thon dài xoay vô lăng, cùng lúc đó nghiêng mặt nhìn gương chiếu hậu bên phải để quay xe.
Rõ ràng biết không phải là đang nhìn cô, nhưng Tô Niệm Niệm vẫn hồi hộp đến mức co nhíu cả chân lại.
"Tôi nhớ không nhầm thì em và Tô Diệm sống ở Kinh Thành Thủy Ngạn?" Đã quay đầu xe xong, Bùi Ngôn Khanh đạp số lái xe đi.
"Phải." Tô Niệm Niệm trả lời lại, rồi lại hỏi: "Hôm nay sao anh còn phải quay lại bệnh viện?"
"Đến nhận ca phẫu thuật, không đủ người." Bùi Ngôn Khanh trả lời, khựng lại mấy giây, đột nhiên anh lại nói một câu: "Tôi 26 tuổi."
Tô Niệm Niệm đề cao cảnh giác, đột nhiên báo cáo tuổi tác làm gì? Nhấn mạnh với cô là phải tìm đối tượng sao?"
"Vậy nên?" Cô hỏi lại.
Bùi Ngôn Khanh mím môi: "Vậy nên, tôi không phải là chú."
"Cũng không cần xưng hô kính ngữ với tôi."
Nghe xong, Tô Niệm Niệm liếm môi, hai chữ "Vậy nên" muốn nói còn đang trong miệng đã vội chuyển thành: "Anh trai?"
Bùi Ngôn Khanh không đạp mạnh chân ga, thân xe đột ngột rung chuyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!