Mình phải làm sao đây? Mình phải xử lý đoạn tình cảm không đầu không cuối này thế nào đây?
Trong suốt buổi họp, người luôn nói nhiều như Lương Hiển lại im re. Hắn không nghe được mọi người đang bàn luận gì, cũng không biết họ đang phân tích về tận thế hay "lỗ hổng".
Sau khi Kiều Tri Học công bố thân phận của Đàm Nghiên, anh ta chỉ cho cả nhóm một phút để tiêu hóa thông tin, rồi lập tức gọi nhóm chuyên gia nghiên cứu đến họp.
Lương Hiển hoàn toàn không biết mình đang làm gì, mắt dán chặt vào màn hình lớn giờ đã trắng xóa, tay vô thức viết đi viết lại lên giấy: 18 + 40 = 18, đầu óc rối tung như tơ vò.
Dù từ nhỏ quan hệ bố con đã không thân thiết, họ trong chứng minh thư cũng không theo ông, lại còn mới cãi nhau không lâu trước đó. Nhưng Bộ trưởng Vu là bố ruột của Lương Hiển, năm nay vừa tròn 50 tuổi, thuộc hàng lãnh đạo trẻ có năng lực.
Đàm Nghiên lớn hơn Bộ trưởng Vu 8 tuổi.
Tám tuổi! Đem ra xã hội, đối tượng xem mắt mà hơn tám tuổi thì đã bị từ chối thẳng thừng rồi!
Đó mới là khoảng cách tuổi giữa Đàm Nghiên với bố hắn, nếu tính với Lương Hiển…
58 – 19 bằng bao nhiêu nhỉ?
Thôi bỏ đi, hôm nay đầu óc coi như thiểu năng trí tuệ, mấy phép cộng trừ dưới 100 cũng không tính ra được.
18 + 40 = 18, 58 – 19 = -1, chuẩn luôn. Lương Hiển tin tưởng vào khả năng tính toán của mình.
"…Về chuyện này, tôi muốn nghe thử ý kiến của Lương Hiển." Kiều Tri Học lên tiếng.
Dù kinh nghiệm còn ít, nhưng Lương Hiển có trí tưởng tượng rất phong phú, năng lực quan sát cũng không tệ. Với các hiện tượng ở dị giới, hắn thường có những góc nhìn rất khác biệt.
Thêm vào đó, bản thân hắn sở hữu dị năng, lý thuyết "ý thức vướng mắc lượng tử" chính là do Lương Hiển đề xuất. Hắn một thanh niên trẻ cực kỳ có ý tưởng. Kiều Tri Học rất coi trọng suy nghĩ của Lương Hiển, bởi chúng thường giúp anh ta mở rộng tư duy.
Nhưng sau khi được hỏi, Lương Hiển không trả lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ viết gì đó lên giấy.
Kiều Tri Học bị cận nặng, lúc nào cũng mặc blouse trắng, đeo kính gọng vàng, da trắng, mặt non choẹt. Ở tuổi 30, giữa một nhóm giáo sư lão làng, trông anh ta giống như sinh viên thực tập. Lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc như thể nhìn thấu mọi sự, thật ra là mắt cận + loạn thị nặng chẳng thấy gì ở xa.
Anh ta không nhìn được Lương Hiển viết gì, nhưng Nghiêm Vĩnh Phong thì mắt tốt, chỉ cần quan sát chuyển động của cây bút là đoán được hắn đang viết gì.
Chẳng có gì lạ, bản thân hắn ta cũng rất muốn viết.
Một phút tiêu hóa? Nghe thì hay đấy, chứ một tháng chưa chắc đã tiêu hóa xong. Trong lúc họp, thi thoảng hắn ta liếc nhìn mặt Đàm Nghiên một cái, rồi sờ mặt mình, tưởng tượng nếu có dị năng thì mình có thể trường sinh bất lão, mãi mãi đẹp trai cao to thế này… Ôi, nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời.
Ai nấy đều lơ đễnh, kể cả người ổn trọng như A Tam và Khâu Tề Chính cũng không ngoại lệ.
Kiều Tri Học hỏi tới lần thứ hai mà Lương Hiển vẫn không nghe, cuối cùng Đàm Nghiên không chịu nổi, lén dùng khuỷu tay huých hắn một cái.
Lương Hiển giờ đang cực kỳ nhạy cảm với chuyện liên quan đến Đàm Nghiên, bị chạm vào liền giật mình nhảy dựng lên hét: "Tôi không phải! Tôi không có! Tôi không muốn!"
Mọi người: "…"
"Lần đầu tiên tôi thấu hiểu cảm giác của mấy thầy cô ném phấn vào học sinh." Kiều Tri Học hít một hơi thật sâu, "Lương Hiển, cậu thấy chuyện này thế nào?"
"Chuyện, chuyện gì?" Lương Hiển ngơ ngác, chẳng còn chút dáng vẻ lanh lợi thường ngày, ánh mắt mờ mịt đần độn.
Đàm Nghiên lập tức viết mấy dòng chữ vào giấy, đẩy sang trước mặt hắn.
"À, à! Về chuyện không gian dị giới chồng lấn hả, tôi thấy đây là một điểm then chốt, tương lai có thể xuất hiện hai hoặc nhiều thế giới trùng lặp, thậm chí có khả năng hai thế giới đã sụp đổ hoàn toàn nhập làm một. Khi ấy, thử thách của chúng ta sẽ càng gian nan hơn." Lương Hiển nghiêm túc trả lời, lưng cũng thẳng lên.
"Điểm then chốt?" Kiều Tri Học nhướn mày, "Dị giới có ai ra đề thi cho cậu hả?"
Lương Hiển: "…"
Chết mồ, quen tay vẽ trọng tâm bài học cho Đàm Nghiên…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!