Chương 45: (Vô Đề)

Khoảng cách không xa khiến tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, cả nhóm sáu người tay nắm tay chạy nhanh trong gió.

Cảnh tượng sáu thanh niên cao hơn mét tám dắt tay nhau chạy băng băng đẹp đẽ khác thường, chỉ tiếc là thế giới này giờ chẳng còn ai để mà đưa ra lời bình phẩm. Sau cơn bão sóng thần chưa từng có, nền văn minh nhân loại đã bị càn quét, vô số sinh mạng bị chôn vùi trong nước biển và đất đá.

Thỉnh thoảng có thể thấy một cánh tay cụt lộ ra dưới tảng đá lớn, hoặc một khối thịt máu mơ hồ chẳng rõ hình dạng, mọi người đều cố hết sức không nhìn vào những thứ đó, để tránh khơi dậy cảm xúc đau thương.

Trong bối cảnh này, một con nai nhỏ bị cuốn lên giữa cơn cuồng phong đặc biệt nổi bật.

Người đầu tiên dừng lại là Đàm Nghiên. Anh lập tức nhảy lên, đón lấy con nai vào lòng. Con nai nhỏ đáng thương nằm rạp trong vòng tay anh, run lẩy bẩy, người đầy vết thương. Xung quanh nhiệt độ rất thấp, cơ thể ấm áp của Đàm Nghiên khiến con nai cứ rúc vào anh mãi không chịu rời.

"Chuyện gì vậy?" Sáu người phía sau cũng dừng lại, A Tam khó hiểu hỏi, "Giờ còn có sinh vật sống sót sao?"

Không phải anh ta nghĩ ngợi vớ vẩn, mà thật sự là thế. Sau thảm họa kinh hoàng, thế giới này đáng lý không còn sinh mệnh nào có thể sống sót. Cá dưới biển sâu còn bị hất lên bờ, các mảng kiến tạo lục địa cũng bị thay đổi, vậy mà một con nai nhỏ sao vẫn còn sống.

Đàm Nghiên nhẹ nhàng v**t v* đầu con nai, trấn an nó. Con nai dùng đôi mắt long lanh nước nhìn anh, vươn mõm khẽ chạm vào mặt anh.

Nếu ở Trái Đất, khung cảnh ấy chắc chắn sẽ rất ấm áp, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nó chỉ khiến người ta thêm xót xa.

Xung quanh chỉ có mỗi con nai này, không còn sinh vật nào khác. Dù nó sống sót được đến giờ thì cuối cùng vẫn chỉ chờ chết. Không có thức ăn, không có ánh sáng mặt trời, không có đồng loại, nó làm sao mà sống tiếp được?

Lương Hiển băng bó vết thương cho nó, tiện thể rút máu kiểm tra, chuẩn bị mang dữ liệu về Trái Đất. Đây là điều duy nhất họ có thể làm.

"Thả nó đi." A Tam thở dài nói, "Nó không thể vượt qua cổng dịch chuyển. Dù có mang theo, nó cũng sẽ bị phân giải và không biết sẽ bị đưa đến nơi nào. Không phải cậu từng làm thí nghiệm kiểu này rồi sao?"

Đúng vậy, Đàm Nghiên đã nhiều lần muốn cứu người và sinh vật ở thế giới khác, nhưng cuối cùng đều uổng phí.

Giờ mà buông tay, con nai sẽ bị gió xé xác ngay trước mắt họ. Không buông tay, nó sẽ bị không gian truyền tống phân giải. 

Thật ra, ngay từ đầu Đàm Nghiên không nên cứu con nai này, nên để nó tự sinh tự diệt theo tự nhiên. Nhưng bây giờ, dù chọn thế nào cũng giống như họ đẩy nó vào chỗ chết.

Đàm Nghiên vuốt nhẹ lưng con nai, từ từ buông tay.

Dường như con nai hiểu điều gì đó, nó dùng mõm chạm vào tay anh, rên lên hai tiếng, đôi mắt to tròn nhìn mọi người. Nó nhất định hiểu những người này không thể cứu được mình, nếu nó biết khóc, có lẽ đã rơi nước mắt rồi.

Ngay khoảnh khắc Đàm Nghiên buông tay, Lương Hiển ôm chặt lấy con nai.

"Sao đến cậu cũng vậy…" Là người duy nhất trong nhóm không phải sinh viên, trái tim A Tam đã trở nên chai sạn. Anh ta có thể hiểu hành động của Lương Hiển, nhưng không thể tán thành.

"Không, tôi không phải kiểu người làm việc vô ích," Lương Hiển nói, "tôi cảm thấy con nai này có thể mang về được."

A Tam: "Dựa vào đâu?"

"Anh vừa nói rồi đấy, toàn bộ sự sống ở thế giới này đã tuyệt diệt, thế thì sao lại có con nai này?" Lương Hiển nói, "Nếu vẫn còn sinh vật sống sót, thì cũng phải là loại sinh vật nhỏ, sức sống mãnh liệt kiểu như gián, chứ không thể nào là một con nai rõ mồn một như thế này. Nó xuất hiện ở đây, vào thời điểm này, giữa cơn gió lốc, thật sự rất bất thường, làm tôi nhớ đến thế giới trước."

A Tam: "Thế giới trước… Thương long?"

"Không chỉ là thương long," Lương Hiển lắc đầu, "còn có những người chết vì virus dịch hạch. Anh không thấy những thứ ấy xuất hiện trong thế giới đại hồng thủy rất bất thường sao?"

Quả đúng như vậy, thế giới trước để lại cho họ cảm giác vô cùng bất hợp lý.

Lương Hiển vẫn luôn suy nghĩ về chuyện xảy ra ở thế giới trước, nhưng nghĩ hoài không ra. Mãi đến khi Kiều Tri Học nói về lý thuyết Rubik vũ trụ song song, hắn mới có được chút manh mối. Giờ nhìn thấy con nai này, hắn càng thêm khẳng định ý tưởng của mình.

"Chúng ta trước giờ luôn bị mắc kẹt trong một lối tư duy: chỉ có thế giới của chúng ta xuất hiện "lỗ hổng"."

Câu nói này khiến tất cả đều sững người. Họ nhìn con nai, nghi hoặc trong lòng dần được cởi bỏ.

Nếu những thế giới khác cũng xuất hiện "lỗ hổng", vậy thì sự xuất hiện của con nai nhỏ này trở nên hoàn toàn hợp lý.

"Thế nhưng tại sao chỉ có một mình nó? Không phải "Lỗ hổng" không ngừng mở rộng sao? Lẽ nào cũng có người giống như chúng ta?" Thôi Hòa Dự trầm ngâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!