Chương 43: (Vô Đề)

Để máy tính có thể hiểu được ý đồ của con người, con người phải diễn đạt tư duy, phương pháp và cách thức giải quyết vấn đề dưới hình thức mà máy tính có thể hiểu được, từ đó khiến máy tính thực hiện công việc từng bước một theo mệnh lệnh, hoàn thành một nhiệm vụ nhất định. Quá trình giao tiếp giữa con người và hệ thống máy tính chính là lập trình.

Định nghĩa lướt qua trong đầu Lương Hiển, hắn hỏi: "Vậy… một ngôn ngữ giao tiếp như vậy, mày nghĩ có thể biến thành dị năng gì?"

Thôi Hòa Dự nói: "… Lần sau tao sẽ mang máy tính vào. Biết đâu chỉ cần ý thức đủ mạnh, mấy chương trình tao viết ra đều có thể cụ thể hóa thì sao?"

"Cũng không phải là không thể…" Lương Hiển nhớ đến "hòn đá" mà mình ném ra khi nãy, "Nhưng cần ý thức lực cực kỳ mạnh mẽ. Cấu thành luôn khó hơn phân giải."

Không phải chỉ khó gấp đôi, mà là gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần. Một tòa nhà có thể bị phá hủy trong một ngày, nhưng để xây lại nó, có thể mất vài tháng, thậm chí vài năm.

Lần này hiếm khi hắn không phản bác Thôi Hòa Dự, ngược lại cảm thấy dị năng này hoàn toàn khả thi. Nếu thực hiện được, thậm chí có thể đáng sợ hơn năng lực của hắn.

Thử nghĩ mà xem, nếu những năng lực trong game thực tế ảo xuất hiện trong thế giới thật, đó sẽ là chuyện kinh hoàng thế nào.

Khâu Tề Chính cũng rất hứng thú với việc tương lai mình sẽ có dị năng gì. Dù sao hiện tại bọn họ cũng chưa thể rời khỏi chân Trường Thành, ai muốn rèn luyện đều đã cạn máu, nên cả nhóm ngồi trò chuyện trong tấm lá chắn, cùng nhau tưởng tượng dị năng tương lai của mình.

Trong lúc nói chuyện, Tần Lực và A Tam tỉnh lại.

Sau đợt giày vò vừa rồi, khả năng chịu đựng của Tần Lực được cải thiện rõ rệt. Tuy không ra ngoài rèn luyện như đám Lương Hiển, nhưng sức mạnh tăng lên nhiều nhất nhóm, tốc độ hồi phục cũng tăng. Tuy so ra kém hơn Đàm Nghiên, nhưng trạng thái tốt hơn những người khác rõ rệt.

Cả nhóm tiếp tục ngồi thiền thêm 5 tiếng đồng hồ, cảm nhận được sức gió yếu đi.

Thật ra gió đã liên tục yếu dần. Không có lực quay của Trái Đất duy trì quán tính cho các vật thể trên nó, thảm họa do quán tính này không thể kéo dài lâu. Dưới tác động của trọng lực và từ trường, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán.

Trong thời gian đó, mọi người thay phiên nhau ra ngoài thăm dò. Lần cuối cùng, ngay cả Khâu Tề Chính cũng chịu đựng được sức gió dưới chân Trường Thành, nghĩa là mưa gió bên ngoài giờ đã nằm trong phạm vi con người có thể chịu được.

Ít nhất là, trên trời không còn thứ gì bay loạn xạ nữa.

Cả nhóm bàn bạc một lúc rồi đeo ba lô lên, bước ra khỏi lồng bảo vệ, bắt đầu đi tìm điểm truyền tống.

Vừa rời khỏi phạm vi bảo vệ của Trường Thành, tất cả mọi người đều cảm thấy ưu thương nhè nhẹ trào dâng trong lòng, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại. 

Những điểm sáng nâng đỡ Trường Thành chậm rãi bay lên trời, dần dần tan biến trong không khí. Khi những điểm sáng rời đi, bức tường từng bảo vệ bọn họ suốt mười lăm tiếng đồng hồ liền tan thành tro bụi.

Không phải đổ sập, cũng không bị gió cuốn đi, mà hóa thành bụi mịn, bay theo gió về phương xa.

Bức tường thành mang theo bao kỳ vọng và niềm ngưỡng vọng của hàng triệu người, đã hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của nó.

"Chuyện này… có thể giải thích bằng khoa học không?" Nghiêm Vĩnh Phong lẩm bẩm.

Lương Hiển im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ có thể đáp: "Không biết, kiến thức của tôi chưa đủ để giải thích chuyện này."

Vì sao những điểm sáng đó không bảo vệ con người của thế giới này, mà lại bảo vệ bọn họ? Cho dù là phản hồi lời gọi của Đàm Nghiên, thì ý thức vốn không có hình thái, tại sao có thể được nhìn thấy dưới dạng những điểm sáng?

Trường Thành được chống đỡ bằng ý thức lực, theo vật lý cổ điển thì nó đáng lẽ vẫn còn rất vững chắc. Gió đâu thể mạnh đến mức biến nó thành tro bụi trong tích tắc? Trên đời này không có sức mạnh nào kinh khủng như vậy cả.

Vậy tất cả chuyện này là sao?

Chẳng lẽ Trường Thành vốn dĩ không tồn tại, vì bọn họ mà gượng ép ngưng tụ lại? Rõ ràng là trạng thái hạt, thế mà lại cố tình ngụy trang thành hình thái hoàn chỉnh.

Vì sao? Có phải để bọn họ cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy công trình quen thuộc không?

Nói cho cùng, đây là thế giới song song. Cho dù có các công trình giống như sân vận động Tổ Chim, cũng không có nghĩa Trường Thành tồn tại ở thế giới này. Có khi nào Trường Thành chỉ là trí tưởng tượng của họ?

Không biết. Thật sự không biết.

Khoa học vĩnh viễn không thể giải thích hết mọi câu hỏi của con người. Bởi chính quá trình khám phá điều chưa biết là động lực cho sự tồn tại và phát triển của khoa học.

Dù sao đi nữa, trong lòng mọi người đều cảm thấy ấm áp. Họ dựa sát vào nhau, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chống lại bão lốc cấp mười hai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!