Chương 42: (Vô Đề)

Cho đến hết ngày, Thôi Hòa Dự vẫn chưa tìm ra được dị năng phù hợp với mình.

Trong khi đó, sức mạnh của nhóm Lương Hiển không duy trì được bao lâu. A Tam sau khi bay lượn trên không một hồi thì vượt quá phạm vi bảo hộ, bị cuốn vào gió lốc, hét oai oái, phải nhờ Đàm Nghiên ra tay kéo người trở về.

Lúc được cứu, A Tam toàn thân đầy thương tích, nằm chung một chỗ với Tần Lực và Nghiêm Vĩnh Phong cũng tiêu hao cạn kiệt sức lực.

Không lâu sau, Lương Hiển trở lại với vẻ hưng phấn, giúp Nghiêm Vĩnh Phong và A Tam chữa trị, xong xuôi thì bản thân cũng kiệt sức ngã lăn ra. 

Trong lồng bảo hộ hiện có bốn người ngay hàng thẳng lối.

Khâu Tề Chính: "…"

Cậu chỉ có thể an ủi Thôi Hòa Dự đang ủ rũ: "Tôi thấy ông chưa tìm ra cách sử dụng dị năng cũng tốt, nhìn bọn họ đi…"

Balo của bốn người Đàm Nghiên vẫn còn nguyên vẹn. Anh lấy thuốc và băng gạc ra, đang chăm chú băng bó vết thương cho A Tam, còn dùng khăn nén một lần lau sạch mồ hôi trên mặt mấy người.

"Cậu không cần làm mấy việc này."

Thôi Hòa Dự cực kỳ mất tự nhiên, giật lấy khăn từ tay Đàm Nghiên, cẩn thận lau mặt và người cho Nghiêm Vĩnh Phong, Tần Lực, A Tam, đến lượt Lương Hiển thì lau bừa mấy cái lên mặt, ý tứ ghét bỏ lộ rõ mồn một.

Đàm Nghiên cười đến nheo mắt, hỏi: "Có phải mấy cậu muốn ở lại thế giới này thêm vài ngày không?"

"Cái đó…" Thôi Hòa Dự lưỡng lự: "Có nguy hiểm quá không?"

Đàm Nghiên suy nghĩ rồi nói: "Chờ gió ngừng lại, chúng ta đi tìm điểm truyền tống. Tới lúc đó chúng ta ở gần điểm truyền tống một thời gian, đợi đến khi mọi người đều rèn luyện đủ rồi trở về."

Thôi Hòa Dự động lòng, liếc nhìn Khâu Tề Chính.

Khâu Tề Chính trầm ngâm một lúc. Cậu suy nghĩ toàn diện mọi mặt mới đưa ra vấn đề: "Nếu chúng ta lưu lại thế giới này, liệu ở thế giới thực có xuất hiện "lỗ hổng" khác không? Trước đây giáo sư Kiều từng nói, những lần vào "lỗ hổng" trước đây đa số đều đi về trong vòng một ngày. Lần xuất hiện tiếp theo của "lỗ hổng" hiện vẫn tạm thời ổn định từ 21h đến nửa đêm, nhưng thời điểm xuất hiện thật ra phụ thuộc vào việc vũ trụ khối lập phương sau khi xoay xong, thế giới kế tiếp có sụp đổ hay không, vì thế nên "lỗ hổng" xuất hiện hoàn toàn không có quy luật. Bởi vì khả năng biến động của thế giới song song là vô hạn. Thế giới chúng ta tiếp xúc kế tiếp lành lặn hay sụp đổ, đều dựa hết vào vận may."

"Có thể sẽ có quy luật, nhưng vì dữ liệu quá lớn, nên chu kỳ ấy có thể tính bằng trăm năm, thậm chí hàng ngàn năm. Trong vòng đời con người, rất khó tìm ra một quy luật đáng tin."

Khi đó Kiều Tri Học đã giải thích như này: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể tạm định một chu kỳ thay đổi là 24 giờ, mỗi ngày từ 21h đến 0h cần đặc biệt cảnh giác. Các cậu nên cố gắng trở về trước 21h ngày hôm sau, muộn nhất không được vượt quá 5 tiếng."

Năm tiếng là thời gian tối đa mà thiết bị Kiều Tri Học thiết kế có thể kiểm soát "lỗ hổng" ngừng lan rộng.

Sự ra đời của thiết bị này cũng là một sự tình cờ, đến cả Kiều Tri Học cũng thấy khó tin.

Hồi đi học, phương hướng nghiên cứu chính của anh ta là cơ học lượng tử, đề tài tiến sĩ là thiết kế một thiết bị có thể tạo ra trường lực lượng tử.

Trong vô số lần thực nghiệm, anh ta vô tình phát hiện ra một loại trường lực có thể làm ngừng chuyển động của hạt trong thời gian ngắn, nên đã lấy nó làm thiết bị tốt nghiệp.

Khi "lỗ hổng" xuất hiện, cũng trong một lần ngẫu nhiên, Kiều Tri Học chợt nghĩ đến việc thử dùng thiết bị này lên vùng đang lan rộng, kết quả là việc lan rộng của "lỗ hổng" lập tức dừng lại. Khoảng nửa tiếng sau, "lỗ hổng" biến mất.

Lúc ấy Kiều Tri Học tưởng là thiết bị của mình khiến lỗ hổng biến mất, sau đó phát hiện thời gian các lỗ hổng biến mất không giống nhau. Anh ta không hiểu lý do. Cho đến khi gặp Đàm Nghiên, anh ta mới biết thiết bị chỉ có thể ngăn lỗ hổng lan rộng, còn việc khép mạch hoàn toàn, sửa chữa không gian, là do Đàm Nghiên làm.

Tính đến hiện tại, thời gian dài nhất thiết bị có thể ngăn lan rộng là 3 tiếng. Dựa vào đó, Kiều Tri Học tính toán giới hạn an toàn là 5 tiếng, vượt quá thời gian đó sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Bởi vì không ai biết, trong năm tiếng ấy, khe hở thực sự ngừng lại, hay đang tích lũy năng lượng.

Trường hợp tệ nhất là: nếu không ai sửa chữa vết nứt, thiết bị bị phá hủy, "lỗ hổng" dồn nén năng lượng trong năm giờ phát nổ, những người ở gần sẽ không có cơ hội chạy thoát, lập tức bị hút vào.

Đáng sợ hơn là, nếu lúc đó vũ trụ song song chuyển động, người bị hút vào sẽ gặp hai kết cục:

Một là may mắn rơi vào thế giới đã sụp đổ, không bao giờ trở về được.

Hai là tiếp xúc với một thế giới hoàn chỉnh, có lá chắn không gian tuyệt đối. Người đó không vào được thế giới mới, cũng không quay lại được. không ai biết kết cục sẽ thế nào…

Nghĩ đến chuyện này, Thôi Hòa Dự nhíu mày nói: "Chúng ta đến đây được mười tiếng rồi, xuyên không lúc 1 giờ sáng, nếu thời gian không bị thay đổi do thế giới này, thì hiện giờ là 11 giờ sáng theo giờ Bắc Kinh, còn 10 tiếng nữa mới đến 21 giờ tối, cách mốc an toàn 15 tiếng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!