Chương 41: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đều thức tỉnh hết?

A Tam và Lương Hiển liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ấy là vẻ ngượng ngùng chỉ có họ mới hiểu.

Họ sớm đã đoán việc cận kề cái chết chưa chắc là điều kiện bắt buộc để thức tỉnh dị năng, nhưng một lúc ba người đều thức tỉnh thế này… thật quá khó xử. Không phải xác suất là một phần tỷ hả? Sao đến bọn họ lại thành xác suất 100% rồi?

Hai người nhìn nhau, âm thầm hạ quyết tâm: sau này tuyệt đối không chủ động nhắc đến quá trình thức tỉnh dị năng của mình, nếu không sẽ bị người ta cười chết mất.

"Thảm họa tự nhiên cỡ này sẽ kéo dài bao lâu?" A Tam nhanh chóng thông minh chuyển đề tài.

"Với tốc độ xoáy như thế này, ít nhất sẽ kéo dài một ngày." Thôi Hòa Dự trả lời.

Trái Đất tự quay trong chu kỳ 24 giờ, tương tự, quán tính cũng cần thời gian một ngày để triệt tiêu.

"Sau một ngày gió có thể ngừng, nhưng các mảng lục địa thay đổi chắc chắn sẽ dẫn đến các dư chấn liên tiếp. Trận động đất hiện tại đã vượt xa cấp 12, không còn nằm trong thang đo. Dư chấn của nó sẽ lớn tới mức nào…"

Thôi Hòa Dự và Lương Hiển không thể đưa ra câu trả lời chính xác.

"Dù vậy, môi trường chắc chắn sẽ đỡ hơn hiện giờ rất nhiều, ít nhất thì chúng ta có thể sống sót trên mặt đất." Khâu Tề Chính phân tích, "Chỉ không rõ những ý thức này còn trụ được bao lâu."

"Không đúng?" Lương Hiển đột nhiên nói, "Mấy ông không thấy đây là cơ hội tốt sao?"

"Hả?" Mọi người đều mơ hồ.

"Bức xạ ion hóa!" Lương Hiển chỉ ra bên ngoài lồng bảo vệ đang không ngừng phát nổ, "Chúng ta chỉ cần bước ra ngoài, tương đương với việc ở trong môi trường đầy ắp năng lượng tự do. Tình hình hiện tại không phải là "cần trốn một ngày mới an toàn", mà là "chỉ có một ngày để rèn luyện"!"

Mọi người: "…"

"Để tôi phiên dịch lại," A Tam đứng ra nói, "Ý của Lương Hiển là: bên ngoài tràn đầy linh khí, chính là cơ hội trời cho để những người tu tiên chúng ta mượn thế thiên địa mà rèn luyện. Cơ hội ngàn năm có một."

Giải thích xong, anh ta vỗ vai Lương Hiển: "Cậu quả nhiên là cậu."

Rõ ràng vừa rồi đã chứng minh việc cận kề cái chết để thức tỉnh dị năng là do Lương Hiển tự tưởng tượng ra, giờ lại bày ra một chiêu mới. Lương Hiển đúng là Lương Hiển, cả đời không ngừng chạy trên con đường "tự tìm đường chết".

"Nhưng mà gió ngừng rồi vẫn có bức xạ ion hóa… tức là linh khí mà?" Khâu Tề Chính nghiêm túc hỏi, "Tại sao nhất định phải mạo hiểm lúc này?"

Với vai trò là lớp trưởng, cậu luôn suy nghĩ thấu đáo, đặt lợi ích tập thể lên hàng đầu. Trong một lớp, luôn có vài người xuất chúng về mọi mặt, thầy cô dạy gì cũng hiểu, không ngại làm nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng không thể vì những người đó làm được, mà bắt cả lớp cũng phải làm theo. Nếu vậy, e rằng cuối cùng cả lớp chỉ còn lại vài thiên tài đó sống sót.

"Không, lúc này là điều kiện tốt nhất." Thôi Hòa Dự cũng đồng tình, "Chỉ khi từ trường đang thay đổi mới bùng phát năng lượng mạnh mẽ đến thế. Một khi môi trường bình ổn lại, bức xạ ion hóa sẽ không còn gây ra bão từ. Nếu muốn dùng phương pháp huấn luyện kiểu xung kích, thì đây là cơ hội."

Khâu Tề Chính, A Tam, Nghiêm Vĩnh Phong: "…"

Không phải chứ, tìm đường chết mà cũng có người xung phong à?

Đàm Nghiên lo lắng: "Vậy tôi phải giúp các cậu thế nào? Tôi sợ nếu các cậu bị thương thì không kịp cứu."

Ba người Khâu Tề Chính sợ chết khiếp. Còn có người ủng hộ kiểu chơi liều này luôn hả?!

So với họ, A Tam bình tĩnh hơn chút, dù sao lần trước bọn họ còn chơi liều hơn, Đàm Nghiên cũng ủng hộ vô điều kiện.

Lương Hiển là người có "ma lực", không chỉ tự mình liều mạng mà còn có khả năng lôi kéo người khác cùng liều với mình. A Tam nhớ lại chuyện mình từng tự ép bản thân phơi nắng dưới trời nóng gắt mà thấy khó tin, bình thường chắc chắn anh ta sẽ không làm thế. Nhưng lúc đó Lương Hiển nói chuyện quá sức thuyết phục, lập kế hoạch huấn luyện vô cùng hợp lý, lại còn nêu ra cả đống lý thuyết khoa học, khiến người ta cảm thấy lời hắn nói rất có lý, làm theo chắc chắn không sai.

Lúc này, tuy biết là liều lĩnh, nhưng A Tam vẫn đáng xấu hổ mà xao động…

Vì Lương Hiển nói một câu: "Chẳng lẽ mấy ông không muốn thử xem, giữa cơn sóng thần như thế này, sức mạnh của mình có thể bộc phát tới mức nào? Đạp gió rẽ sóng nào!"

Đàm Nghiên, người luôn nuông chiều đám trẻ con vô điều kiện, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: "Chắc là được. Tôi có thể thử giao tiếp thêm với các ý thức vây quanh Vạn Lý Trường Thành, cố gắng tăng cường sức mạnh của họ, để họ chặn bớt phần lớn gió mưa. Như vậy các cậu sẽ có thể bước ra môi trường bên ngoài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!