Lương Hiển lăn ra khỏi lớp bảo hộ, vùng vẫy vài cái trên mặt đất, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh Tần Lực, hai tay ấn vào huyệt thái dương của cậu.
"Tần Lực, tin tôi!" Hắn lớn tiếng nói.
Tần Lực đã bất tỉnh, nhưng lòng tin dành cho Lương Hiển vẫn không thay đổi. Lương Hiển điều khiển dị năng của mình bổ sung ý thức lực cho Tần Lực, rất nhanh, hơi thở nặng nề của Tần Lực dần ổn định lại, vết thương ở ngực cũng phục hồi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Đến khi vết thương hoàn toàn lành lại, Lương Hiển mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay sang nhìn Đàm Nghiên, thấy toàn thân mặt mũi anh đầy máu, trông cực kỳ thê thảm, vội vàng giúp anh trị thương.
Nhưng Đàm Nghiên giơ tay chặn ngón tay Lương Hiển định chạm vào huyệt thái dương của mình: "Có ngủ không?"
"Cái đó… tôi mô phỏng sóng não trong trạng thái ngủ để đẩy nhanh việc hồi phục ý thức lực, nên chắc là sẽ rơi vào trạng thái hôn mê."
"Vậy thì tạm thời không cần." Đàm Nghiên đẩy tay Lương Hiển ra, nói đơn giản.
Mọi người đều hiểu, Đàm Nghiên bây giờ không thể ngủ, anh phải duy trì lồng bảo hộ. Dù họ đang ẩn náu dưới đoạn Trường Thành, lực va chạm từ bên ngoài đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức cơ thể người bình thường có thể chịu đựng. Lồng bảo hộ không thể tháo bỏ.
Tay Lương Hiển khẽ run, chỉ vào vết thương của Đàm Nghiên: "Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này… Cậu mất máu quá nhiều."
"Không sao." Đàm Nghiên lau máu trên mặt, gương mặt chẳng thấy vết thương nào, "Chỉ là vết thương ngoài da, lành cả rồi."
Nếu không, với lượng máu anh đã mất, có lẽ chưa đến đây anh đã ngất vì mất máu rồi.
Ai nấy đều cảm thấy khó chịu trong lòng, ai trong số họ đều có thể được chữa trị, chỉ có Đàm Nghiên thì không. Tại sao người gánh vác tất cả là anh? Còn chẳng phải vì bọn họ quá yếu ớt sao?
A Tam sờ động mạch cổ của Tần Lực, thở phào: "Đang ngủ thôi, không có gì đáng ngại. Lương Hiển, cậu làm kiểu gì thế?"
"Tôi dùng ý thức của mình dẫn dắt Tần Lực tự phục hồi. Sóng não khi ngủ giúp các điện tử bị rối loạn quay lại trạng thái đan xen ổn định. Tôi chỉ giúp đẩy nhanh quá trình đó thôi." Lương Hiển điềm đạm đáp.
"Vậy vết thương ở tim… có phải hồi phục nhanh hơn bình thường không?"
"Tôi hướng dẫn ý thức lực của cậu ấy dồn toàn bộ sức mạnh vào khả năng tự chữa lành, tập trung năng lượng vào vùng tim, nên quá trình hồi phục sẽ nhanh hơn một chút." Lương Hiển ngẫm nghĩ rồi nói thêm, "Không hiểu rõ cấu trúc cơ thể người thì đừng làm theo. Nếu điều khiển không chính xác, chỉ lành vết thương bên ngoài mà bên trong chưa khỏi sẽ dễ để lại di chứng."
"Thì ra là vậy, may là cậu có năng lực này." A Tam thở phào, ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Anh ta nhìn Trường Thành một lúc rồi thắc mắc: "Cái đó là gì vậy?"
Nhóm người Thôi Hòa Dự nhìn theo tay anh ta chỉ, chẳng thấy gì cả.
"Cái gì cơ?" Nghiêm Vĩnh Phong hỏi.
"Những điểm sáng ấy, từng chấm từng chấm bám trên tường thành, nhiều lắm." A Tam đếm một hồi, phát hiện không thể đếm xuể bèn bỏ cuộc.
Lương Hiển cũng nhìn thấy các điểm sáng, ánh mắt trầm ngâm nhìn chúng.
"Chúng tôi… không thấy…" Ba người Nghiêm Vĩnh Phong dụi mắt liên tục vẫn chẳng thấy gì.
"Vì đây không phải là "nhìn thấy"." Lương Hiển chỉ vào đầu mình, "Mà là đại não nhận biết được, ý thức cảm nhận được các điểm sáng, sau đó não bộ truyền thông tin về võng mạc, lúc đó mới có hình ảnh hiện lên."
"Ra là vậy…" Nghiêm Vĩnh Phong uể oải nói, "Bao giờ chúng tôi mới thức tỉnh đây, quá kéo chân đồng đội."
Câu nói này cũng là tiếng lòng của hai người còn lại.
Thôi Hòa Dự cố ngẩng đầu nhìn lên trời, cố gắng "nhìn" các điểm sáng mà trợ giảng Sài miêu tả. Cậu ta nhớ lại lý luận dị năng ý thức của Lương Hiển, ráng điều khiển ý thức, dốc hết sức cảm nhận, mong rằng có thể thức tỉnh dị năng.
"Những điểm sáng đó là gì vậy?" A Tam hỏi, "Giữa môi trường khủng khiếp thế này, tại sao đoạn Trường Thành này vẫn chưa đổ? Trường Thành chỉ là di tích văn hóa thôi mà, ảo thật đấy."
Chỉ là gạch đá từ thời vũ khí lạnh, còn không bằng bê tông cốt thép, sao có thể chịu được cuồng phong tốc độ 1670 km/h và sóng thần nhỉ?
Điều càng khó tin hơn là xung quanh động đất liên miên, mặt đất nứt toác rồi sụp đổ, nước biển tràn vào, địa hình thay đổi trên quy mô lớn… thế mà chỉ có mỗi đoạn Trường Thành này là đứng yên, như một con thuyền nhỏ bấp bênh giữa phong ba bão táp, tưởng chừng sẽ bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, nhưng vẫn trôi lững lờ trên mặt nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!