Lúc này đây, Đàm Nghiên không còn sợ hãi.
Bề ngoài trông còn trẻ, nhưng thực chất anh đã lớn tuổi. Khi còn trẻ, bên cạnh Đàm Nghiên có không ít đồng nghiệp từng trải qua thời kỳ quốc nạn. Thế hệ đi trước rất thích kể chuyện xưa, khi ấy Đàm Nghiên là một thanh niên ngoan ngoãn nghiêm túc, mỗi lần đều chăm chú lắng nghe những câu chuyện lịch sử đẫm máu và nước mắt.
Khi đó, toàn quân toàn dân đồng lòng chống ngoại xâm, dùng gạo rang và súng gỗ đánh bại súng Tây pháo Tây. Đó là một chiến thắng khó tin, vì sao lại có thể dùng vũ khí thô sơ để đánh thắng quân địch trang bị tận răng?
Cho dù bây giờ được gọi là "đồng chí lão thành", Đàm Nghiên vẫn không hiểu.
Nhưng vào khoảnh khắc này, anh đã hiểu.
Chính là sức mạnh của sự đồng lòng. Dưới uy lực của trời đất, vẫn có thể giành lấy một đường sinh tồn cho đồng đội.
Trong lồng bảo hộ, Đàm Nghiên mở mắt ra. Trước mặt vẫn là cơn bão dữ dội, nhưng anh không còn sợ nữa. Anh quay đầu, nói với ba người đang hoảng loạn: "Tìm thấy rồi."
"Tìm thấy rồi?" Ba người kinh ngạc.
"Vẫn còn sống." Đàm Nghiên khẳng định chắc nịch.
Quả thực là kỳ tích.
"Ở đâu?" Mọi người đều rất quan tâm đến đồng đội, ai cũng mong họ còn sống.
"Phía trước, cách 5 kilomet. Tần Lực dựng khiên chắn, đang bảo vệ hai người còn lại."
5 kilomet? Dù biết đây là một thế giới có dị năng, chuyện đó vẫn quá sức tưởng tượng. Có thật không?
"Tôi nhìn thấy." Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Đàm Nghiên nói một câu đơn giản khiến tất cả an tâm.
"Nhưng 5 kilomet lận, chúng ta làm sao qua đó? Ở đây gần như không thể di chuyển nổi." A Tam nhăn mặt hỏi.
Biết nhóm Lương Hiển còn sống là chuyện tốt, nhưng tập hợp là điều gần như không thể. Đi ngược gió của một vụ nổ hạt nhân, sức người căn bản không thể làm được.
"Tôi làm được." Đàm Nghiên nói chắc nịch.
"Cậu… chảy máu kìa." Thôi Hòa Dự chỉ vào khóe miệng của anh.
Đàm Nghiên đưa tay lau qua. Chung quy vẫn không giấu nổi vết thương.
Chỉ riêng việc duy trì lớp chắn cho ba người chen chúc nhau đã khiến anh như vậy, mà còn muốn vượt 5 kilomet, cứu thêm ba người nữa, sau đó gồng mình bảo vệ sáu người?
Ba người có cùng nghi vấn trong lòng, nhưng không ai hỏi thành lời.
Ánh mắt kiên cường của Đàm Nghiên khiến họ như nhìn thấy thời kỳ cam khổ, cái thuở dù đầu rơi máu chảy cũng phải dùng thân xác phá đổ tường thành, giành lấy bầu trời tự do.
Không ai có thể ngăn cản.
"Khụ khụ…" Đàm Nghiên ôm ngực, máu trào ra liên tục theo cơn ho. Nhưng dường như anh không cảm nhận được, chỉ nhàn nhạt nói: "Không sao, tôi có viện trợ."
Anh có hậu thuẫn vững chắc đến từ hàng ngàn năm lịch sử.
Giây tiếp theo, Đàm Nghiên quay người, bắt đầu di chuyển. Trước mặt anh như không có chướng ngại gì, như được thiên đạo mở đường.
Lớp bảo hộ di chuyển theo bước chân anh, ba người còn lại buộc phải chạy theo.
Ban đầu Đàm Nghiên bước rất chậm, dần dà càng lúc càng nhanh. Từ tốc độ rùa bò chuyển sang đi bộ, rồi chạy chậm, chạy nhanh, cuối cùng là sải bước bứt tốc như thi chạy 100m, tốc độ này khiến ba người phía sau suýt hụt hơi ngã quỵ.
Nhưng họ không thể dừng lại, chỉ cần dừng là sẽ ra khỏi lớp chắn. Phải cố gắng chạy theo bằng tất cả sức lực, không được lơ là nửa giây.
Dưới chân là mặt đất không ngừng sụp đổ, trước mặt là gió lốc cuốn bay tất cả, bên trong đầy rẫy những mảnh thịt không thể phân biệt nổi hình dạng. Từng đợt sóng xung kích như vụ nổ hạt nhân không ngừng nghỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!