Lần thứ ba "lỗ hổng" xuất hiện vào lúc 1 giờ sáng, ba ngày sau khi hoàn tất việc lựa chọn nhân sự. Do suốt nhiều năm qua "lỗ hổng" chỉ xảy ra trước nửa đêm, nên họ yên tâm chìm vào giấc ngủ ngon, nào ngờ bị điện thoại gọi dậy giữa đêm.
Khi nhận được tin "lỗ hổng" xuất hiện tại đoạn đường quốc lộ giữa huyện Bình và thành phố B, mọi người đều kinh hãi.
Hôm qua trong buổi phụ đạo nhóm học tập, Kiều Tri Học từng nói: từ trước đến nay, dòng thời gian mỗi lần họ xuyên qua đều trùng khớp với thời gian của thế giới thực, nhưng điều đó không có nghĩa rằng mọi vũ trụ song song đều có dòng thời gian giống nhau. Khác biệt về bối cảnh và nguyên nhân tận thế có thể dẫn đến hiện tượng rối loạn thời gian, mà thế giới họ đang sống đã xảy ra sự cố sụp đổ không gian cục bộ. Việc thời gian biến đổi là vấn đề sớm muộn.
Trước tiên là không gian mở rộng, tiếp theo là thời gian bị đảo lộn. Nếu cứ phát triển theo đà này, sớm muộn gì trái đất cũng sẽ trở thành một cái rổ thủng, "lỗ hổng" có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào.
Tâm trạng mọi người đều rất nặng nề. Trước khi giải quyết dứt điểm được vấn đề "lỗ hổng", họ chỉ có thể hy vọng việc mở rộng sẽ diễn ra chậm, chậm đến mức họ có đủ thời gian tranh thủ chuẩn bị.
Balo lần này vẫn là loại do nhóm nghiên cứu chuẩn bị. Những ngày qua, cả nhóm đã vô cùng quen thuộc với vị trí từng vật dụng bên trong, đến mức có thể lấy ra trong nháy mắt.
"Để phòng ngừa trường hợp bị lây nhiễm dưới nước như lần trước, lần này chúng ta chia làm hai nhóm." Trước khi vào "lỗ hổng", A Tam phân công: "Đàm Nghiên dẫn theo tôi, Thôi Hòa Dự, Khâu Tề Chính. Lương Hiển và Tần Lực đi cùng Nghiêm Vĩnh Phong."
Sự phân chia này đã tính đến thực lực: sức mạnh của Đàm Nghiên có thể bảo vệ được ba người, Tần Lực nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ được một, cần Lương Hiển hỗ trợ thêm.
Sau khi phân tổ, Bộ trưởng Vu lần lượt bắt tay tạm biệt từng người, đến lượt Đàm Nghiên, ông nghiêm mặt nói: "Lũ trẻ này nhờ cả vào anh."
Nếu có thể lựa chọn, họ dĩ nhiên không muốn hy sinh bất kỳ ai.
Đàm Nghiên trịnh trọng gật đầu. Có lẽ đây là nhiệm vụ nặng nề nhất trong sự nghiệp của anh.
"Tôi biết các cậu đều là những học sinh ưu tú trong lớp, thậm chí có bạn đã đạt thành tích xuất sắc ở kỳ thực tập hoặc huấn luyện quân sự," Bộ trưởng Vu dặn dò, "Nhưng trong thế giới khác, các cậu chỉ là tân binh nhập môn. Kể cả người có dị năng cũng phải giữ lòng kính sợ trước thiên nhiên và mạt thế. Đàm Nghiên là người phụ trách đội lần này, tất cả phải tuyệt đối nghe theo chỉ huy của anh ấy.
Nếu có ai hành động bốc đồng, gây nguy hiểm cho cả đội, Đàm Nghiên có quyền xử quyết tại chỗ, bất kể là người dị năng hay người thường!"
Câu cuối cùng của Bộ trưởng Vu vô cùng nghiêm khắc. Ánh mắt ông quét qua từng người. Lúc này, ông không còn là lãnh đạo nhân hậu gần gũi thường ngày, ánh nhìn như lưỡi dao rạch sâu vào từng người.
Đó là "sát khí" trong truyền thuyết, là sự khác biệt lớn nhất giữa chiến binh từng trải và lính mới chân ướt chân ráo.
Mấy người giật mình lạnh sống lưng, ngay cả người ngạo mạn như Lương Hiển và Thôi Hòa Dự cũng không dám hó hé gì, thu lại hết thảy ý định tranh đua, ngoan ngoãn cụp đuôi.
"Tôi sẽ đưa tất cả trở về trái đất." Đàm Nghiên nghiêm túc nói, rồi dẫn theo ba người A Tam vào "lỗ hổng" trước.
Lương Hiển và Tần Lực nắm lấy Nghiêm Vĩnh Phong theo sát phía sau, tinh thần cả ba căng như dây đàn, chuẩn bị ứng phó ngay lập tức nếu có bất kỳ nguy hiểm nào. Với tốc độ phản ứng của ý thức, họ hoàn toàn có thể bảo vệ cả nhóm trước khi vết thương chí mạng xảy đến.
"Hy vọng bọn họ đều bình an trở về." Nhìn theo bóng bảy người khuất dần trong "lỗ hổng", Bộ trưởng Vu thở dài một hơi.
"Cầu trời phù hộ." Từ Minh Vũ lẩm bẩm.
Tuy rằng Bộ trưởng Vu nói rất nghiêm khắc, nhưng ai cũng biết, bảy người chính là tia hy vọng duy nhất của nhân loại.
–
Thôi Hòa Dự không còn nhớ hồi tiểu học hay trung học, mình từng cùng bạn học thảo luận về đề tài: "Nếu một ngày nào đó, trái đất đột ngột ngừng quay thì sẽ ra sao?" Hình như đó là bài tập thầy giáo giao, hôm sau phải nộp bài. Họ thảo luận riêng, rồi mỗi người viết một đáp án vào vở. Hôm đó, cậu ta và Lương Hiển có câu trả lời giống nhau, được thầy giáo khen ngợi hết lời.
Cậu ta nhớ câu trả lời của mình như thế này:
"Nếu trái đất đột ngột ngừng quay, do quán tính, mọi vật trên bề mặt trái đất sẽ tiếp tục chuyển động từ tây sang đông với vận tốc 1.670 km/h, bao gồm cả tầng khí quyển. Khi đó, toàn cầu sẽ nổi gió siêu cấp vượt xa cấp 12, tốc độ ngang ngửa vụ nổ hạt nhân, tạo thành siêu bão chưa từng có. Cơ thể con người sẽ trở thành viên đạn cỡ 22,8 cm, chỉ cần va chạm với luồng gió đó, sẽ lập tức biến thành "quả bóng siêu âm", nội tạng tan nát trong chớp mắt, không thể sống sót nổi vài giây.
Đại dương do quán tính sẽ tạo ra siêu sóng thần, giống như đại hồng thủy trong Kinh Thánh. Sóng thần sẽ nhấn chìm lòng đất, con người không thể lên trời, cũng không thể chui xuống đất trú ẩn. Đồng thời, từ trường của Trái Đất sẽ biến mất, môi trường xung quanh trở thành một nơi đầy bức xạ ion hóa đủ sức giết người.
Do Trái Đất đột ngột ngừng quay, các mảng kiến tạo từng bị nén lại sẽ va chạm dữ dội, gây ra những trận động đất cực mạnh, cấu trúc lục địa sẽ bị thay đổi hoàn toàn. Văn minh nhân loại sẽ bị hủy diệt tức thì, không sinh vật nào có thể sống sót.
Sau đó, chu kỳ ngày và đêm của Trái Đất sẽ từ 24 giờ chuyển thành một năm. Trái Đất sẽ trở thành một hành tinh nửa cực ngày nửa cực đêm, giống như sao Mộc hay sao Hỏa, một hành tinh không còn sự sống."
Thầy giáo khi ấy đã khen ngợi đáp án của cậu và Lương Hiển, nói rằng hai người suy nghĩ rất toàn diện, thậm chí còn nghĩ đến việc nếu có người sống sót thì sẽ mắc bệnh nan y vì bức xạ ion hóa.
Tuy vậy, điểm của Lương Hiển cao hơn cậu ta một chút, vì hắn còn đề cập đến hiện tượng Cộng hưởng Schumann.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!