Chương 37: (Vô Đề)

Lá rụng về cội, cáo chết quay về núi.

So với cái chết, điều đáng sợ hơn là bị lưu đày cô độc ở thế giới khác, đến lúc chết cũng không được nhìn thấy quê hương.

Ba người đang bị năng lực hồi phục của Tần Lực làm cho hưng phấn dâng cao dần dần bình tĩnh lại. Họ không phải đang bước vào một thế giới kỳ ảo như trong tiểu thuyết phiêu lưu, mà đang gánh vác một nhiệm vụ có nguy cơ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Kiều Tri Học quét mắt nhìn ba người, thấy vẻ mặt họ từ phấn khích chuyển thành trầm trọng, gật đầu hài lòng: "Cũng chưa đến mức ngu ngốc, biết phân biệt nặng nhẹ. Người trẻ thường ôm mộng lớn, cho rằng mình có thể vượt qua mọi gian khổ, nhưng không nghĩ đến việc mạng người mỏng như giấy. Các cậu phải học cách khiêm nhường trước vạn vật."

Khi nói những lời này, ánh mắt anh ta đặc biệt dừng lại trên người Thôi Hòa Dự. Trong mấy người được chọn, mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, riêng Thôi Hòa Dự là người nổi bật nhất. Ưu điểm rõ ràng, khuyết điểm cũng không nhỏ: quá kiêu ngạo. 

Cần mài bớt sự sắc bén của cậu ta.

A Tam nhìn Kiều Tri Học bằng ánh mắt kỳ quặc. Theo hiểu biết của anh ta, Kiều Tri Học là kiểu người trí tuệ siêu quần nhưng EQ bình thường, hôm nay lại có thể thốt ra những lời từng trải thế này, cứ thấy là lạ.

Anh ta không biết rằng trong lòng Kiều Tri Học thật ra đang rất căng thẳng. Bộ trưởng Vu bận bịu việc công, vừa phải làm việc với tổ chức trong nước, vừa phải đấu trí đấu lý với nước ngoài, nên việc ông có mặt mỗi lần "lỗ hổng" xuất hiện, rồi sau đó lập tức tham gia hội nghị là vô cùng khó khăn.

Vì không thể đích thân truyền đạt lời nhắn, Bộ trưởng Vu đã viết lại những điều ông muốn nói, nhờ Kiều Tri Học học thuộc rồi truyền đạt vào thời điểm thích hợp cho các thành viên mới, xem như gián tiếp hướng dẫn họ.

Mình nói đúng chưa? Dùng trong hoàn cảnh này có hợp không? Kiều Tri Học vừa nghĩ vừa nhìn sang Lương Hiển, ra hiệu đến lượt hắn nói chuyện.

Lương Hiển lập tức hiểu ý, đổi sang chủ đề khác: "Vậy tại sao Đàm Nghiên lại có thể xoay rubik nhanh như vậy? Điều này liên quan gì đến sự sụp đổ của thế giới? Với lại vũ trụ là hữu hạn vô biên, làm sao có thể vận động xoay vòng với các thế giới song song giống như rubik?"

"Trước hết, về vấn đề biên giới," Kiều Tri Học giải thích, "Hữu hạn vô biên tuy không có ranh giới cụ thể, nhưng cũng có nghĩa là mọi nơi đều là biên giới. Cấu trúc không gian này rất phức tạp, tất nhiên không đơn giản vuông vức như rubik.

Tôi cho rằng, con người là sinh vật ba chiều, với cấu trúc não bộ hiện tại không thể nào tưởng tượng được vũ trụ vận hành thế nào từ góc nhìn vĩ mô. Giống như sinh vật hai chiều nhìn thế giới cũng chỉ là hai chiều. Khi thấy một cái lỗ trên mặt đất, não chúng không thể hình dung ra độ sâu, chỉ thấy đó là một vòng tròn đen trên mặt phẳng.

Tương tự, con người không thể tưởng tượng được các vũ trụ đa chiều vận hành và tương tác với nhau ra sao. Tất cả những gì chúng ta làm được, chỉ là suy đoán phiến diện từ góc nhìn ba chiều."

Sao mình thấy thầy tưởng tượng mô hình đó dễ như ăn bánh ấy nhỉ… Mọi người thầm nghĩ trong lòng.

Mọi người nghe Kiều Tri Học nói như lạc vào sương mù, chỉ có Lương Hiển và Thôi Hòa Dự vẫn đang cố gắng hiểu.

Lương Hiển đã sớm biết trí óc của Kiều Tri Học khủng khiếp cỡ nào, nên không có ý định ganh đua. Giữa hắn và Kiều Tri Học là cả một đại dương tri thức, không phải ngày một ngày hai là có thể bù đắp được.

Thôi Hòa Dự sau khi tận mắt thấy năng lực của Kiều Tri Học thì dần trầm mặc. Ban đầu cậu ta cảm thấy mình vô địch thiên hạ, cùng lắm chỉ có Lương Hiển mới có thể cạnh tranh. Cậu ta không hề thua kém Lương Hiển, chỉ cần cố gắng là có thể vượt qua. Nhưng đối mặt với Kiều Tri Học, Thôi Hòa Dự như thấy một ngọn núi cao không thể vượt qua. Trong thế giới tri thức, Kiều Tri Học chỉ cần nhúc nhích ngón tay là dễ dàng đè bẹp cậu ta.

Thấy mọi người đã tiêu (từ) hóa (bỏ) xong (cuộc) xuôi (chơi), Kiều Tri Học nói tiếp: "Về việc vì sao Đàm Nghiên lần đầu chơi rubik mà đã thuần thục như vậy, lý do rất đơn giản. Chắc ai cũng biết, cơ bắp cũng có trí nhớ, thậm chí còn sâu hơn trí nhớ của não bộ.

Tương tự, ý thức cũng có trí nhớ. Đàm Nghiên đã vào dị giới vô số lần, tuy bản thân không nhận ra, nhưng tiềm thức đã cảm nhận được quy luật vận hành giữa các vũ trụ song song. So với quy luật vận hành của vô số thế giới, một khối rubik 17 tầng chẳng là gì cả. Tiềm thức của anh ấy đã vượt lên trên ý thức, tự động điều khiển tay để xoay rubik."

Mọi người: "…"

Tần Lực gác tay lên bàn, suýt ngủ gật. Từ lúc Kiều Tri Học bắt đầu giảng về vũ trụ rubik là cậu đã từ bỏ việc lý giải.

Nghiêm Vĩnh Phong khều Đàm Nghiên một cái: "Cậu còn ghi chép nữa hả? Hiểu không?"

Đàm Nghiên cười ngượng ngùng, mỗi lần nhắc đến học hành là anh xấu hổ: "Không hiểu, nhưng cứ ghi lại trước, sau này học nhiều sẽ hiểu."

Hồi trẻ mới đi làm, Đàm Nghiên không có máy tính, điều kiện đơn sơ đến mức máy ghi âm cũng không có. Mọi bản ghi lời khai đều phải viết tay, lại còn phải vừa ghi vừa nghe lời khai của nhân chứng, nguyên cáo, bị cáo và các bên liên quan.

Lâu dần anh luyện được nét chữ đẹp, còn biết tốc ký.

Nghiêm Vĩnh Phong lật xem sổ ghi chép của Đàm Nghiên, chữ vừa đẹp lại ngay ngắn, nhưng chi chít toàn là lý luận chuyên sâu khiến hắn ta nhìn đau hết cả mắt.

Rõ ràng đều là người đăng ký nhóm học tập, những ngày qua cũng nghe thầy Kiều giảng bài, sao giờ lại thấy khó hiểu thế nhỉ?

A Tam biết thành tích học tập của Đàm Nghiên, nghe nói bây giờ đang lo lắng cho kỳ thi cuối kỳ, vậy mà vẫn có thể ghi chép hết những gì Kiều Tri Học nói, thậm chí sau này còn cố gắng hiểu. Thật sự… quá đáng khâm phục.

A Tam vỗ vai Đàm Nghiên: "Tráng sĩ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!