Chương 36: (Vô Đề)

"Các cậu đúng là…"

Hôm sau, Lương Hiển dẫn ba người Thôi Hòa Dự đi gặp trợ giảng Sài. A Tam tức đến mức không biết phải nói gì.

"Các cậu có biết hành động của chúng ta bảo mật đến mức nào không?" A Tam trách mắng, "Ngay cả rất nhiều lãnh đạo cấp cao trong chính phủ cũng không biết đến chuyện này, ngoài Bộ An Ninh Kỹ Thuật và một vài lãnh đạo cao cấp nhất, chỉ có chúng ta – những người trực tiếp hành động, mới được biết. Thế mà các cậu dám tùy tiện tiết lộ ra ngoài?"

"Sớm muộn gì cũng phải chọn người." Lương Hiển mặt dày, lợn chết không sợ nước sôi. "Thế thì tại sao không giành quyền chủ động?"

"Cậu…" A Tam sắp tức chết rồi.

Đây chính là điểm khác biệt giữa người chuyên nghiệp và sinh viên. Sinh viên lúc nào cũng nghĩ mọi chuyện đơn giản, nhưng A Tam biết rõ, chọn một đội viên đâu có dễ vậy. Trước hết phải qua thẩm tra chính trị, ba đời trên dưới đều phải được điều tra kỹ càng, chưa nói đến phẩm chất cá nhân của đội viên, ngay cả hồ sơ tín dụng của thân nhân ruột thịt cũng phải tính đến.

Con người vốn là loài sống xã hội, dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, đâu thể chỉ suy xét một khía cạnh.

"Trợ giảng Sài, bọn em đều là học sinh lớp đặc biệt, lúc thi đỗ đã trải qua thẩm tra chính trị rồi, tám đời tổ tiên trở đi đều đã khai báo hết, thầy nghĩ bọn em không đạt yêu cầu à?" Thôi Hòa Dự nghe ra A Tam đang nghi ngờ mình, không phục lên tiếng.

A Ba bị phản đòn đến xanh mặt, quay sang nói với Lương Hiển: "Cậu còn dám kéo người thế này vào? Nhìn là biết loại người hiếu thắng, tâm cao hơn trời. Nếu không chịu nghe lệnh mà gây chuyện, cậu định lấy mạng ai ra đền?"

Dạo gần đây A Tam gần như lật lại toàn bộ bảng điểm và đánh giá giáo viên từ mẫu giáo đến đại học của các thành viên nhóm học tập. Anh ta từng nghĩ đến việc tốt nhất là chọn người trong số những bạn học mà Lương Hiển quen thuộc, nhưng người đầu tiên anh ta gạch tên chính là Thôi Hòa Dự.

Lý do rất đơn giản, Thôi Hòa Dự là học sinh giỏi, tương lai chắc chắn sẽ trở thành chiến sĩ xuất sắc, năng lực các mặt không hề thua kém Lương Hiển.

Chỉ có điều, ý thức cạnh tranh quá mạnh, thường xuyên đối đầu với Lương Hiển. Trong mọi đánh giá của giảng viên dành cho Lương Hiển và Thôi Hòa Dự, đều có một dòng ghi chú đặc biệt: Nếu không có mặt Khâu Tề Chính, tuyệt đối không được xếp hai người này vào cùng một đội.

Nghe A Tam nói mình như vậy, Thôi Hòa Dự đang định phản bác thì bị Khâu Tề Chính giữ lại. Cậu ta liếc nhìn lớp trưởng, thấy nét mặt Khâu Tề Chính nnghiêm nghị chưa từng thấy, đành nén giận ngậm miệng không nói nữa.

Thôi được rồi, may mà Lương Hiển chọn cả Khâu Tề Chính, ít ra còn có người kiềm chế Thôi Hòa Dự.

A Tam nhức đầu xoa trán: "Tôi không thể quyết định được việc này, đợi tối tan học rồi hỏi cố vấn Kiều đi. Dù là anh ấy thì cũng phải làm báo cáo trình lên cấp trên mới được."

"Cái gì cũng cứng nhắc như vậy, "lỗ hổng" đâu có chờ người." Lương Hiển nhếch mép cười mỉa, "Lỡ tối nay phải vào "lỗ hổng" thì sao? Tốc độ chọn người của các anh đúng là rùa bò."

"Lúc gặp tình huống khẩn cấp sẽ có phương án khẩn cấp. Nhưng hiện tại còn thời gian mà… Thôi bỏ đi, các cậu đã chọn người xong xuôi rồi, chẳng lẽ tôi có thể xóa ký ức ba người này? Tôi còn nói gì được nữa?"

A Tam quay sang nhìn Đàm Nghiên, hơi tức giận: "Cậu sao không can cậu ta chút nào vậy?"

Sau khi chọn người, áp lực lớn nhất đè lên vai Đàm Nghiên. Một mình kéo theo sáu người, anh mới là người có tiếng nói lớn nhất. Ngay cả tổ chức cũng phải tham khảo ý kiến của anh.

"Tôi cảm thấy lựa chọn của Lương Hiển không sai. Mọi người đều là những đứa trẻ tốt, tôi tin tưởng họ. Hơn nữa… tôi cũng cho rằng nếu phải chọn đội viên, so với việc phân phối người lạ, chọn người quen sẽ có tỷ lệ sống sót cao hơn."

Đàm Nghiên dịu dàng mỉm cười với Lương Hiển, ánh mắt tràn đầy bao dung và ủng hộ, khiến mặt Lương Hiển đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn lại.

A Tam: "Hy vọng tổ chức sẽ không phạt các cậu."

Tình hình tốt hơn A Tam tưởng tượng. Kiều Tri Học là nhân viên nòng cốt của dự án "lỗ hổng", không biết từ lúc nào Bộ trưởng Vu đã giao toàn bộ quyền chọn người cho anh ta. Nghe nói nhóm Lương Hiển đã chọn người xong, Kiều Tri Học chẳng thèm chớp mắt mà gật đầu đồng ý ngay.

Thậm chí sự việc không cần trình báo lên cấp trên. Nhờ thế, Lương Hiển coi như thoát nạn. Chỉ cần Kiều Tri Học không nói gì, bọn họ sẽ không bị xử phạt.

"Tôi nói trước, một khi các cậu tham gia hành động lần này, người nhà của các cậu sẽ được bảo vệ." Kiều Tri Học nói, "Tất nhiên là kiểu bảo vệ trong âm thầm, đương sự sẽ không biết."

Mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý. Những người làm công tác mật của quốc gia thường dễ gặp nguy hiểm, bảo vệ tốt người nhà không chỉ giúp bản thân yên tâm, mà quốc gia cũng yên tâm. Đôi bên cùng có lợi.

Gia đình của ba người đều không có ai ở nước ngoài, điều kiện rất phù hợp. Kiều Tri Học lập tức chuyển hồ sơ của họ cho Bộ trưởng Vu, rồi hướng dẫn họ những kiến thức cơ bản về thế giới khác.

"Trên đây là toàn bộ thông tin mà nhân loại hiện nắm được." Sau khi giảng xong, Kiều Tri Học nói: "Việc thăm dò thế giới chưa biết chỉ mới bắt đầu. Các cậu nếu có bất kỳ ý tưởng gì đều có thể nói ra, cho dù sai cũng không sao. Sau lưng mỗi lý luận đúng đắn là vô số giả thiết sai lầm và bị phủ định, trong hàng vạn lần thực nghiệm, chỉ cần một lần thành công, chúng ta coi như thắng lợi rồi."

Những người làm nghiên cứu đều hiểu rằng thành công luôn mang theo yếu tố ngẫu nhiên, vô số lần thử nghiệm họ làm chính là để biến sự ngẫu nhiên thành tất nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!