Chương 35: (Vô Đề)

Lần này không chỉ Lương Hiển méo mặt, biểu cảm Tần Lực cũng khó coi. Cậu gầm nhẹ: "Ông nói linh tinh gì đấy?!"

Khâu Tề Chính vội vỗ vào đầu Thôi Hòa Dự: "Ông nghĩ nhiều quá, Đại Lực không phải loại người đó."

Sắc mặt Tần Lực dịu đi một chút.

Lương Hiển: "…"

Tần Lực không phải kiểu người đó, còn hắn thì sao? Khâu Tề Chính không thèm nhắc đến hắn luôn?

Thôi Hòa Dự bình thường không đến nỗi nào, nhưng cứ gặp Lương Hiển là không nói được câu nào cho ra hồn. Khâu Tề Chính ấn cậu ta ngồi xuống, hỏi: "Hai người đang nói gì vậy? Nếu đã định nói cho bọn tôi biết, hoặc định kéo bọn tôi cùng tham gia thì cho lời chắc chắn đi."

Thấy Khâu Tề Chính lên tiếng, Lương Hiển điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Mấy ông tò mò tại sao từ sau kỳ quân sự huấn luyện chúng tôi thường xuyên không về ký túc xá, liên quan gì đến việc Đàm Nghiên chuyển lớp. Tôi có thể kể với mấy ông, nhưng có nghe hay không thì mấy ông quyết định đi."

"Bọn tôi quyết định cái gì?" Khâu Tề Chính bình tĩnh hỏi.

"Là tiếp tục đi theo con đường đã được quy hoạch sẵn, từ một binh sĩ đặc chủng phục vụ đất nước, từng bước thăng tiến lên quân đội cấp cao hoặc cán bộ chính phủ; hay là… chấp hành một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào?" Lương Hiển đưa ra lựa chọn.

"Lúc huấn luyện quân sự mấy ông bị điều đi làm nhiệm vụ, rồi bị thương nằm liệt nửa tháng là vì chuyện đó sao?" Nghiêm Vĩnh Phong tò mò hỏi.

"Có thể hiểu như vậy."

Khâu Tề Chính im lặng, không lập tức trả lời.

Họ lớn lên cùng nhau, tính cách của Lương Hiển thế nào ai mà không biết, cả lớp chẳng ai liều và thích gây chuyện bằng hắn. Ngay cả Lương Hiển còn nói là nguy hiểm, thì chắc chắn nhiệm vụ đó không phải trò đùa.

Thôi Hòa Dự nghĩ ngợi rồi hỏi: "Mày bị ép đi à? Lúc đó không có quyền lựa chọn?"

"Có thể nói vậy." Lương Hiển gật đầu. Lỗ hổng đâu có hỏi ý hắn, cứ thế xuất hiện sau lưng hắn.

"Vậy nếu bây giờ cho mày chọn lại, biết rõ nguy hiểm có thể chết, mày vẫn sẽ nhận nhiệm vụ chứ?" Thôi Hòa Dự lại hỏi.

"Đương nhiên là nhận." Lương Hiển không chút do dự.

Nếu bỏ lỡ cơ hội đến dị giới, thức tỉnh dị năng, đào sâu nghiên cứu khoa học và vũ trụ, với Lương Hiển còn đau khổ hơn cả chết.

Huống chi, trong lúc thực hiện nhiệm vụ hắn quen được Đàm Nghiên, lần đầu tiên biết đến cảm giác vì một người mà đau đáu nhớ thương. Lương Hiển thấy bản thân thu hoạch được nhiều hơn những gì bỏ ra, rất đáng.

"Ông thì sao?" Thôi Hòa Dự quay sang hỏi Tần Lực.

Tần Lực cũng kiên định gật đầu: "Tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này."

Sau này có thể hối hận, nhưng ít nhất hiện tại, dù từng bị dịch hạch suýt chết một lần, Tần Lực vẫn thấy chuyến đi đến dị giới tràn đầy điều mới mẻ và thử thách.

"Vậy tao có lý do gì để từ chối?" Thôi Hòa Dự dứt khoát nói. "Bọn mày không từ bỏ, nghĩa là ngoài nguy hiểm còn có cơ hội. Mấy ngày nay tao tò mò sắp chết rồi. Tao tham gia, nói mau."

"Người nào không muốn nghe thì ra ngoài, đợi bọn tôi nói xong rồi vào." Lương Hiển nhìn sang hai người còn lại.

Khâu Tề Chính và Nghiêm Vĩnh Phong nhìn nhau. Nghiêm Vĩnh Phong kéo ghế ngồi cạnh Thôi Hòa Dự, còn Khâu Tề Chính đứng dậy đi ra cửa ký túc.

Thôi Hòa Dự hơi cứng mặt, thấy Khâu Tề Chính khóa trái cửa phòng, xách ghế ngồi cạnh cậu ta.

Ba người cùng lên thuyền, cũng không có ý định xuống.

Lương Hiển sớm đã đoán được cái kết này, ngồi trên giường tầng trên đắc ý nhìn Thôi Hòa Dự. Sau này hắn chính là "đàn anh có dị năng" đấy nhé.

Thôi Hòa Dự ngửa mặt nhìn hắn, không nhịn được nói: "Mày không thể xuống đây hả? 10 giờ tắt đèn mà 9 giờ đã chạy sang giường của Đàm Nghiên, biết ngại không?"

Lương Hiển: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!