Mấy ngày gần đây, Lương Hiển rất lo lắng. Hắn vừa không muốn chết, vừa không muốn hi sinh đồng đội. Nhưng không ai biết tận thế tiếp theo sẽ như thế nào, đến cả chuẩn bị cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Hắn tăng cường kiến thức của mình, đọc đủ mọi loại sách, biết đâu đến lúc nào đó sẽ cần dùng đến. Hắn còn phải quan sát các thành viên trong nhóm học tập, xem ai là người phù hợp nhất để trở thành đồng đội của họ. Hắn còn lo cho Đàm Nghiên. Một người có tinh thần cống hiến cao như vậy, hắn sợ đến lúc đó anh sẽ làm chuyện dại dột.
Hiện giờ, Lương Hiển chỉ có thể không ngừng cầu nguyện "lỗ hổng" đến muộn một chút, hoặc nhóm nghiên cứu sớm tìm ra nguyên nhân của "lỗ hổng". Chỉ có như vậy mới có thể giải quyết được gốc rễ vấn đề.
Đàm Nghiên thì khá ung dung. Nhiều năm kinh nghiệm giúp anh hiểu rõ đạo lý "họa phúc khó tránh, lo cũng vô ích", giờ có lo lắng cũng chẳng để làm gì. Biết đâu bọn họ sẽ vào một dị giới cực kỳ dễ, sinh viên cùng vào lập tức thức tỉnh dị năng thì sao?
Trong thời gian chờ đợi, anh và Tần Lực đi tiêm vắc
-xin cùng A Tam. Đàm Nghiên sinh ra ở thời đại cũ, khi ấy chưa thịnh hành tiêm nhiều loại vắc
-xin như bây giờ. Còn Tần Lực đơn giản là do cha mẹ không quan tâm, gửi cậu cho ông bà ở quê nuôi. Hai ông bà không hiểu gì, nuôi kiểu truyền thống, căn bản không có khái niệm tiêm chủng.
Sau khi tiêm tất cả những loại vắc
-xin có thể tiêm, A Tam nói với vẻ mặt rầu rĩ: "Hy vọng thế giới tiếp theo không phải kiểu tận thế vì bùng phát virus gì đấy. Nếu mà là kiểu đó thật, chúng ta coi như toi."
Kiều Tri Học và các thành viên khác trong nhóm nghiên cứu đã điều tra về bia mộ. Ngoài buổi tối thứ Hai, Tư, Sáu đến giảng bài cho sinh viên nhóm học tập, còn lại thì bận đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu, cũng chẳng biết họ đã điều tra ra được gì rồi.
Không có Kiều Tri Học, nhiệm vụ quản lý sinh viên nhóm học tập giao cho A Tam. Cứ giảng đi giảng lại những khái niệm khô khan trong vật lý lượng tử khiến nhiều sinh viên bắt đầu nghi ngờ liệu tham gia nhóm này có tác dụng gì không. A Tam nghe thấy không ít người muốn rút khỏi nhóm.
Tiếc là đến lúc này, có muốn rút đến mấy cũng không được.
Lương Hiển bận bịu suốt, không còn thời gian phụ đạo bài vở cho Đàm Nghiên. May mà tài liệu giảng dạy hắn để lại khá chi tiết, đủ để Đàm Nghiên tự học một thời gian dài. Mỗi ngày anh tự học, đồng thời nhìn ba người còn lại không ngừng rèn luyện để chuẩn bị cho lần tiếp theo bước vào "lỗ hổng".
Trường học có một hồ bơi, A Tam gần như ngâm mình trong nước mỗi ngày, đến mức da dẻ nhăn nheo, miệng nói là để "gần gũi với nước". Tần Lực đi khắp nơi tìm người để… đánh nhau. À không, chính xác là để bị đánh, muốn rèn luyện khả năng phòng thủ cơ thể. Mỗi lần thấy hai người đó luyện tập theo kiểu kỳ quái như vậy, Lương Hiển lại không nhịn được mỉa mai đôi câu.
Lương Hiển cho rằng giai đoạn hiện tại nên lấy rèn luyện ý thức lực làm trọng tâm, mấy kiểu luyện tập vớ vẩn thế này chẳng có ích bằng ôn bài, tăng cường trí nhớ.
Nhưng A Tam và Tần Lực có quan điểm riêng. Họ cho rằng cách sử dụng sức mạnh của bản thân khác với Lương Hiển, nên phương pháp luyện tập khác nhau.
Kiều Tri Học cũng đồng ý rằng mỗi người có phương pháp rèn luyện phù hợp riêng. Hiện tại, nhóm nghiên cứu hiểu biết quá ít về ý thức lực, thay vì vội vàng khai phá đại não, chi bằng cứ để mọi người luyện tập tự do.
Thấy mọi người đều đang chuẩn bị cho hành động tiếp theo, Đàm Nghiên cũng có chút cảm giác cấp bách.
Lương Hiển nhắc anh phải kết hợp giữa học và nghỉ ngơi, không thể ngày nào cũng dán mắt vào sách vở, học quá nhiều đầu óc sẽ rối. Anh nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu mà Kiều Tri Học sắp xếp cho mình: học, luyện tập, lên lớp. Nhưng đến lúc tự do hoạt động thì không biết nên làm gì.
Anh cũng muốn luyện tập ý thức lực như mọi người. Đàm Nghiên cảm thấy nếu bản thân mạnh hơn một chút, thì trong thế giới sau, khả năng sống sót của cả nhóm sẽ cao hơn. Nhưng anh không biết nên luyện như thế nào mới là hiệu quả. Hỏi Kiều Tri Học, Kiều Tri Học bảo anh không cần luyện, cứ nghĩ xem nên sắp xếp đội viên mới như thế nào là được.
Cuối cùng vẫn phải nhờ Lương Hiển. Trong lúc bận rộn vẫn tranh thủ góp ý cho anh: "Hay là cậu xem thêm tiểu thuyết hoặc anime đi, thật sự không biết làm gì thì chơi game cũng được."
Đàm Nghiên: "…"
Trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, ai cũng đang nỗ lực hết mình, anh chơi game thật sự ổn ư?
"Tôi thấy đối với cậu, mấy việc này không thể coi là chơi," Lương Hiển nói, "Não cậu hoạt động mạnh hơn chúng tôi, ý thức lực cũng cao hơn, mỗi tội thiếu ý tưởng. Lấy bọn tôi làm ví dụ, thích gì giỏi gì, dị năng sẽ nghiêng về phía đó. Cậu rất mạnh, nhưng không có xu hướng rõ rệt, kiểu cái gì cũng mạnh, nhưng không có điểm nổi bật. Vậy nên nuôi dưỡng hứng thú tốt hơn là tập luyện mù quáng như ruồi mất đầu."
Nói đơn giản là thả lỏng bản thân, thích gì thì làm cái đó nhiều vào.
Lương Hiển nói như vậy, một là thật lòng cho rằng làm thế giúp ích, hai là hy vọng Đàm Nghiên có thể thư giãn một chút. Qua thời gian tiếp xúc, Lương Hiển phát hiện Đàm Nghiên sống như một tu sĩ khổ hạnh thời Trung Cổ, ngoài việc học và làm nhiệm vụ thì hoàn toàn không có sở thích hay thú vui gì. Sống kiểu đó quá là đáng thương.
Nghe theo lời khuyên của Lương Hiển, Đàm Nghiên mua một bộ tiểu thuyết võ hiệp kinh điển về đọc.
Anh rất thích đọc tiểu thuyết, thường đọc đến mức quên ăn. Lương Hiển phát hiện vài lần như vậy, bèn cài báo thức vào điện thoại của Đàm Nghiên, mỗi ngày chỉ được đọc hai tiếng, quá giờ chuông sẽ reo nhắc nhở.
"Thật sự rất hay." Đàm Nghiên hơi hưng phấn nói với Lương Hiển, "Cậu nói mấy công phu trong sách có thật không?"
Anh vừa nói vừa đưa tay làm động tác múa kiếm, đến đoạn võ hiệp cao trào còn nhảy dựng lên, trông chẳng khác gì một cậu trai trẻ đắm chìm trong thế giới giang hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!