Lương Hiển từng trải qua một lần đau đầu, nên đến 3 giờ sáng đã tỉnh giấc, sớm hơn những người khác.
Trong đêm khuya, Lương Hiển mở mắt ra, thấy bốn người nằm thành hàng. Đàm Nghiên nằm xa hắn nhất, giữa hai người cách bởi Tần Lực và A Tam.
Lương Hiển thầm chua xót trong lòng, cố gắng ngồi dậy, đi tới bên giường của Đàm Nghiên.
Lương Hiển có thể nhìn rõ trong bóng tối, nên không cần bật đèn vẫn thấy được rõ ràng. Hắn thấy Đàm Nghiên cau mày, dường như ngủ không yên.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, dùng đầu ngón tay chạm vào giữa chân mày của Đàm Nghiên, vuốt phẳng nếp nhăn ấy.
Vừa vuốt phẳng, Đàm Nghiên lại cau mày lần nữa, Lương Hiển lại đưa tay ấn xuống.
Hắn như một đứa trẻ, không ngừng vuốt phẳng, kiên nhẫn không biết mệt. Đàm Nghiên là người vô cùng cảnh giác, bình thường chỉ một tiếng kim rơi xuống sàn cũng đủ khiến anh tỉnh giấc, vậy mà hôm nay lại ngủ say đến thế.
Không biết là do quá mệt hay vì trong tiềm thức tin tưởng hắn. Lương Hiển nghĩ, chắc chắn là vì Đàm Nghiên tin mình.
Sau khi kiên trì mấy lần, cuối cùng lông mày của Đàm Nghiên cũng không còn cau lại, giấc ngủ trông cũng có vẻ dễ chịu hơn. Lương Hiển hài lòng thu tay về, cúi đầu chăm chú ngắm nhìn gương mặt của Đàm Nghiên.
Con người này, càng tiếp xúc càng bị anh thu hút, càng hiểu càng khiến người khác khâm phục.
Lương Hiển từng cho rằng tình cảm của mình chỉ là hiệu ứng cầu treo. Tại dị giới, Đàm Nghiên thể hiện sức mạnh phi thường, hắn theo bản năng dựa dẫm vào anh, sinh ra ảo giác ái mộ là chuyện dễ hiểu. Nhưng tiếp xúc nhiều mới phát hiện, Đàm Nghiên không phải là người toàn năng, thành tích học tập không tốt, học từ vựng mà không có ai kèm là ngủ gật, điện thoại dùng không thạo, tra thông tin thôi cũng chật vật.
Rõ ràng rất ghét những ai chậm chạp, thế mà Lương Hiển lại thấy Đàm Nghiên như vậy thật đáng yêu. Vì dù có khó đến đâu, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, luôn nỗ lực để bắt kịp mọi người. Sự cần cù vụng về ấy khiến Lương Hiển muốn che chở.
Lần này, Lương Hiển còn nhận ra một điều. Đàm Nghiên không phải bất khả chiến bại. Anh cũng có thể bị bệnh tật quật ngã, cũng có thể vì tiêu hao ý thức mà rơi vào hôn mê. Chỉ cần nghĩ đến việc anh sẽ chết, tim Lương Hiển liền co thắt.
May mắn là họ đã trở về, thế giới vẫn yên bình, Đàm Nghiên cũng không bỏ mạng vì ba người bọn họ.
Phải nói rằng nếu không có ba người làm vướng chân, có lẽ Đàm Nghiên đã sớm quay trở về. Lương Hiển chắc chắn bệnh tật không thể đánh bại Đàm Nghiên, tuy rất đau đớn, nhưng anh có thể cố gắng chống chọi đến khi về được thế giới thực, tiếc là lúc đó anh còn phải bảo vệ họ.
Hắn chưa đủ mạnh, chưa thể san sẻ gánh nặng với Đàm Nghiên.
Lương Hiển siết chặt nắm đấm rồi buông ra. Cú đấm yếu ớt đến mức ngay cả tư cách đứng bên cạnh Đàm Nghiên cũng không có, chỉ có thể dựa vào Tần Lực che chở.
Nguồn gốc của dị năng là ý thức, mà ý thức chính là sự cảm nhận của não bộ đối với thế giới bên trong và bên ngoài. Ý thức gắn liền với trải nghiệm sống và phạm vi tri thức của con người, hoàn toàn có thể rèn luyện để mạnh hơn.
Hắn nhìn khuôn mặt của Đàm Nghiên, chầm chậm cúi xuống, cúi gần đến mức môi gần chạm vào môi Đàm Nghiên thì dừng lại.
Hắn yếu đuối đến mức ngay cả việc thừa nhận tình cảm của mình cũng không làm được, chỉ có thể lén hôn khi người mình thích đang ngủ say giữa đêm khuya sao?
Lương Hiển không chấp nhận hành vi hèn nhát này. Nếu không thể nói ra trước mặt anh, việc hôn lén ngoài thỏa mãn lòng tự tôn yếu ớt, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Hắn ngẩng đầu lên, vịn vào lưng ghế đứng dậy, chậm rãi rời khỏi phòng quan sát, muốn đi vệ sinh.
Nhân viên chăm sóc đang chống tay lên cằm ngủ gật. Các nhân viên chăm sóc đều là nhân viên ưu tú của Cục An Toàn Công Nghệ Quốc Gia, theo lý mà nói không thể ngủ gật khi đang làm nhiệm vụ. Nhưng khi Lương Hiển mở mắt, phát hiện có người chăm sóc bên cạnh, lại muốn lén đi thăm Đàm Nghiên, nên đã mong muốn rằng không ai phát hiện hành động của mình.
Chỉ nảy ra một suy nghĩ đơn giản như vậy, người chăm sóc liền dần dần gật gù ngủ, không phát hiện Lương Hiển rời khỏi phòng.
Hắn đã mạnh hơn trước. Lương Hiển xoa thái dương nhói đau, trầm tư suy nghĩ. Năng lực này quá đáng sợ, chỉ một ý niệm cũng có thể khiến người khác ngủ say. Dĩ nhiên, đó là vì người chăm sóc vốn đã rất mệt, mà Lương Hiển hiểu rõ trạng thái hoạt động của não bộ khi con người ngủ, thêm vào đó người kia không hề đề phòng hắn, nên mới dễ dàng bị tác động như vậy. Nếu như họ coi hắn là kẻ địch và cảnh giác cao độ, thì chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Lương Hiển quay về giường bệnh nằm xuống.
Hắn nhìn biểu đồ điện não của A Tam và Tần Lực bên cạnh, nhớ lại những nghiên cứu và khám phá của nhân loại về ý thức. Hắn muốn thử tự mình giải quyết vấn đề đau đầu trước mắt.
Hiện tại, ý thức vẫn là một khái niệm chưa hoàn chỉnh và mơ hồ, bản chất của nó là quá trình chủ thể tư duy phân loại và xử lý thông tin. Khi con người ngủ, mức độ hưng phấn ở vùng não điều khiển ý thức giảm xuống mức thấp nhất, là trạng thái nghỉ ngơi và phục hồi. Thiếu ngủ sẽ dẫn đến suy giảm trí nhớ, tư duy hỗn loạn, tinh thần khó tập trung,… Ngược lại, giấc ngủ đầy đủ giúp đầu óc minh mẫn, tràn đầy sinh lực.
Nói cách khác, giấc ngủ có tác dụng sửa chữa và sắp xếp lại ý thức. Việc họ trở về thế giới thực rồi rơi vào trạng thái ngủ mê, thực chất là một dạng tự bảo vệ và tự chữa lành của não bộ.
Giấc ngủ là một trạng thái tĩnh, trong lúc ngủ, hoạt động điện não của con người sẽ xuất hiện các sóng chậm đặc trưng, đi kèm với những dao động điện não có tần số thấp và biên độ nhỏ. Lương Hiển là kiểu người xem một lần là nhớ, hắn vẫn còn nhớ rõ đặc điểm của hoạt động sóng não trong lúc ngủ. Nếu bản thân hắn có thể dùng ý thức mô phỏng trạng thái điện não đó, tiến hành nghỉ ngơi luân phiên, thì liệu có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục ý thức hay không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!