Chương 30: (Vô Đề)

Mặc dù không tình nguyện, Lương Hiển vẫn bị Tần Lực ôm vào lòng, cùng nhau nhảy xuống nước.

Đàm Nghiên và A Tam biến thành cá lập tức bám sát theo sau. Một khi Tần Lực không chịu đựng nổi nữa, hai người sẽ lập tức ra tay cứu viện.

Lớp vỏ của Tần Lực đàn hồi hơn tưởng tượng. Khi còn ở trên mặt nước vô cùng cứng rắn, sau khi xuống nước lại trở nên mềm mại và dày cộp, tuy bị áp lực nước làm biến dạng nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến người bên trong.

Lương Hiển khó nhọc đưa tay ra bóp thử lớp vỏ, phát hiện Tần Lực không chỉ tạo một lớp phòng ngự, mà tận hai lớp. Lớp đầu tiên rất cứng, bảo vệ hai người, lớp ngoài mềm mại, giữa hai lớp có khoảng trống. Cho dù lớp ngoài bị ép dẹp cũng không ảnh hưởng đến lớp trong, kết cấu vô cùng thú vị.

Tần Lực ôm hắn nhắm chặt mắt, hiển nhiên đang chịu đau đớn cực lớn. Lương Hiển từng trải qua nên biết đây không phải là nỗi đau thể xác, mà đau trong đầu.

Lần đầu tiên Tần Lực sử dụng ý thức, lại phải chịu áp lực lớn, có thể gắng gượng được đến giờ là vô cùng xuất sắc rồi.

Tính ra so với hắn và A Tam còn mạnh hơn. Lương Hiển và trợ giảng Sài tìm được cách sử dụng năng lực phù hợp với mình sớm hơn, nhưng không thể kéo dài lâu. Tần Lực thân hình cao lớn, tính cách kiên cường, lại gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ Lương Hiển, vậy mà lần đầu đã làm được đến mức này. Ý chí kiên cường rất tương xứng với năng lực của cậu.

Tuy nhiên nói đến sức chịu đựng, trong lúc phát bệnh vẫn có thể bảo vệ ba người, bắn chết quái thú tiền sử, kéo bè vượt biển, thì Đàm Nghiên mới là người mạnh nhất.

Sức mạnh của anh không chỉ thể hiện ở hoạt động não mạnh mẽ, mà còn ở ý chí cứng cỏi hơn sắt thép.

Anh xứng đáng được người khác kính phục.

Trong lúc Lương Hiển suy nghĩ lung tung, bọn họ nhanh chóng đến đáy biển. Ngay khi Tần Lực sắp gục ngã, Đàm Nghiên kịp thời dựng lồng bảo vệ, bao cả A Tam vào trong.

Lương Hiển lăn khỏi vòng tay Tần Lực, nhìn Tần Lực và A Tam nằm trong lồng bảo vệ với gương mặt đầy máu, đau đến nỗi không mở nổi mắt.

A Tam từng nói ở trong nước không cảm nhận được áp lực, giống như cá, nhưng không phải con cá nào cũng sống được ở biển sâu. Huống hồ sức lực của anh ta đã sớm cạn kiệt, bây giờ chỉ đang gắng gượng.

Hai ngàn mét nước sâu, dưới áp lực nước đáng sợ, Tần Lực và A Tam đều chạm ngưỡng chịu đựng.

Ngược lại, do được bảo vệ suốt chặng đường, Lương Hiển trông khá ổn. Hắn ngẩng đầu nhìn Đàm Nghiên nghiêm mặt giữ lồng bảo vệ, hiển nhiên cũng rất cố sức.

May mà cuối cùng bọn họ cũng đến nơi, Đàm Nghiên dẫn ba người chạm chân xuống nền đáy biển.

Ở đây toàn là đá vụn, không đoán ra trước đây là nơi nào. Lương Hiển nhớ lại bản đồ khu vực quanh thành phố B, bất chợt phát hiện một chuyện.

Nếu hắn không nhầm, vị trí địa lý này là…

Lần trước, Lương Hiển được Đàm Nghiên cõng trở về hiện thực, giai đoạn sau không còn tỉnh táo, không thể xác định phương hướng, chỉ nhớ được một nửa chặng đường. Nhưng lần này hắn nhớ rõ lộ trình. Đi trên biển khác với trên đất liền, nhưng vị trí đại khái không sai được.

Nơi này là huyện Bình.

Nghe nói mỗi lần Đàm Nghiên trở lại thế giới thực đều xuất hiện trước một ngôi mộ vô danh trong nghĩa trang huyện Bình. Chẳng lẽ nơi này là…

Lương Hiển cẩn thận quan sát các tảng đá trên mặt đất, phát hiện chất liệu của chúng khá đồng nhất, có vài tảng lờ mờ khắc chữ.

Đáy biển rất tối, nhưng chỉ cần Lương Hiển muốn, hắn có thể nhìn thấy. Cố gắng tập trung lại tinh thần đang rã rời, Lương Hiển dần nhìn thấy hai chữ trên một tảng đá lớn: "Từ Mẫu".

Không nghi ngờ gì nữa, nơi này chính là nghĩa trang huyện Bình.

Nói mới nhớ, lần trước bọn họ tập huấn có ghé huyện Bình, Lương Hiển có để ý một chuyện.

Đàm Nghiên nhất quyết không chịu vào huyện Bình mua đồ, khi đó Lương Hiển đã thấy kỳ lạ. Vốn định sau khi huấn luyện xong sẽ điều tra kỹ, nào ngờ gặp biến cố dị giới, quá nhiều thông tin ập đến khiến chuyện nhỏ nhặt này bị tạm gác lại.

Huyện Bình sao? Xem ra nơi này rất đặc biệt…

Trong lúc Lương Hiển suy nghĩ, Đàm Nghiên đã tìm được điểm xuyên qua. Anh tháo lồng bảo vệ, kéo tay ba người họ.

Điều kỳ lạ là, ở địa điểm này, Lương Hiển không cảm nhận được áp lực nước. Như thể khi Đàm Nghiên đặt chân xuống đất, bọn họ đã bước vào một không gian khác.

Lần này, Lương Hiển tận mắt nhìn thấy đôi chân mình dần dần tan rã và biến mất. Thật ra quá trình xảy ra rất nhanh, khó mà quan sát bằng mắt thường. Nhưng năng lực của Lương Hiển là giải cấu trúc vật chất, nên hắn có thể cảm nhận rõ ràng bản thân bị phân rã thành những hạt nhỏ li ti nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!