Chương 29: (Vô Đề)

Cái Chết Đen là một loại bệnh truyền nhiễm ác tính do trực khuẩn dịch hạch lan truyền thông qua bọ chét chuột. Nó được cấu thành bởi một số thành phần như kháng nguyên vỏ nang FI, kháng nguyên độc lực V/W, độc tố dịch hạch, nội độc tố và chất diệt khuẩn. Sau khi xâm nhập vào da, vi khuẩn nhờ vào vỏ nang và kháng nguyên V/M để tránh bị tế bào thực bào tiêu diệt, từ đó sinh sôi phát triển.

Hai loại kháng nguyên này về bản chất đều là protein, có thể bị phân giải thành các đơn vị cơ bản nhất là axit amin.

Chỉ cần phân giải chúng thành các axit amin vô hại, trực khuẩn dịch hạch sẽ mất đi khả năng kháng thực bào, đồng nghĩa với việc mất hoạt tính.

Chỉ cần không tiếp tục sinh sôi, với thể chất của Đàm Nghiên và Tần Lực, chắc chắn họ sẽ hồi phục.

Nhưng cần phải lưu ý, trong cơ thể con người tồn tại rất nhiều loại protein khác nhau, không thể cùng lúc phá huỷ những thứ đó với trực khuẩn dịch hạch, nếu không sẽ gây tổn hại đến cơ thể. Chưa kể trong cơ thể Đàm Nghiên lúc này đã tràn ngập vô số vi khuẩn dịch hạch, số lượng cực kỳ khổng lồ, chỉ dựa vào một ý niệm, một ý thức, liệu có thể nhận biết và tiêu diệt sạch được chúng không?

Lương Hiển cực kỳ bồn chồn, không chắc năng lực của mình có thể phân giải hết số vi khuẩn dịch hạch.

Nhưng hết thời gian rồi. Nhìn giọt máu mũi nhỏ xuống bè cứu sinh, Lương Hiển biết hắn bắt buộc phải thành công.

Hắn tĩnh tâm lại, hồi tưởng trong đầu hình dạng của trực khuẩn dịch hạch dưới kính hiển vi và cấu trúc của chúng, đặt tay lên người Đàm Nghiên.

Thật ra, theo lý thuyết của Lương Hiển, chỉ cần quan sát được thì có tiếp xúc cơ thể hay không cũng không quan trọng. Nhưng hắn cảm thấy sự tiếp xúc có thể thúc đẩy việc quan sát bằng ý thức. Giống như lúc A Tam sử dụng năng lực, cần đưa tay chạm vào nước.

Lương Hiển nhắm mắt lại, tưởng tượng cấu trúc cơ thể người, tưởng tượng vi khuẩn dịch hạch đang không ngừng sinh sôi và phá hoại ở đâu đó trong cơ thể Đàm Nghiên. Hắn phải tìm ra những vi khuẩn này, phân giải bằng hết, không chừa một con!

Chớp mắt, hắn cảm thấy bản thân thu nhỏ, rất nhỏ, như thể đã "xâm nhập" vào trong cơ thể Đàm Nghiên, "thấy được" các tế bào miễn dịch của Đàm Nghiên đang kiên cường chiến đấu với trực khuẩn dịch hạch. Nhưng tốc độ sinh sản của vi khuẩn quá mạnh, mà cơ thể Đàm Nghiên không có tế bào T ghi nhớ hiệu quả, không có kháng thể.

Phân giải, phân giải, phân giải hết!

Lương Hiển không ngừng hồi tưởng các bước phân giải protein. Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của ý thức, hắn thật sự "nhìn thấy" trực khuẩn dịch hạch dưới tác động của năng lực bị thuỷ phân hoàn toàn thành axit amin.

Một con, hai con… một vạn, hai vạn… không đủ, vẫn chưa đủ! Phải phân giải hết, không được để sót con nào!

Lương Hiển phát hiện chỉ cần mình có suy nghĩ đó, thì ý thức sẽ phóng đại vô hạn, lục soát toàn bộ trực khuẩn dịch hạch trong cơ thể Đàm Nghiên, kể cả bộ phận nhỏ bé nhất cũng không bỏ qua. Chỉ cần bị ý thức hắn "quan sát thấy", vi khuẩn dịch hạch lập tức bị phân giải.

Tốc độ truyền của ý thức gần bằng tốc độ ánh sáng. Với tốc độ 300.000 m/s, gần như chỉ trong chớp mắt, ý thức của Lương Hiển đã quét qua cơ thể Đàm Nghiên vô số lần.

Tất cả trực khuẩn dịch hạch bị phân giải, biến thành axit amin và được hệ thống cơ thể hấp thụ, tái sử dụng.

Hắn vẫn chưa yên tâm, ý thức quét thêm mấy vòng trong cơ thể Đàm Nghiên, mô dưới da cũng kiểm tra kỹ một lượt. Sau khi xác định không còn vi khuẩn dịch hạch nào sót lại, hắn mới thu ý thức về.

Ngay khi ý thức rời ra, đầu Lương Hiển đau như búa bổ. May là từng trải qua cảm giác này một lần, hắn chịu đựng cơn đau, gượng gạo sắp xếp lại ý thức hỗn loạn, rồi mặt mày trắng bệch ngã xuống bè cứu sinh.

Phía bên kia, Đàm Nghiên cảm thấy nhẹ người hẳn, đầu không còn choáng, cơ thể hết sốt, các triệu chứng xuất huyết niêm mạc do thể nhiễm trùng huyết của dịch hạch cũng biến mất. Tuy vẫn còn hơi yếu, nhưng đã gần hồi phục hoàn toàn.

Ý thức của Lương Hiển đã trải qua một trận tử chiến với hàng triệu vi khuẩn dịch hạch trong cơ thể Đàm Nghiên, nhưng đối với Đàm Nghiên, mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây.

Anh thấy Lương Hiển chạm vào mình, sau đó cơ thể bỗng nhiên hồi phục.

Sở hữu dị năng bao nhiêu năm, Đàm Nghiên cho rằng nó chỉ giúp con người mạnh mẽ hơn một chút, nhanh nhẹn hơn một chút, có thêm vài cách đtự bảo vệ bản thân. Không ngờ khi dị năng ở trong tay người khác, nó sẽ biểu hiện vô vàn khả năng khác.

Ý thức là thứ tùy thuộc vào từng người. Bởi vì kinh nghiệm, học thức, và sở thích của mỗi người khác nhau, nên hình thái biểu hiện của sức mạnh cũng khác nhau.

Lương Hiển luôn nói bọn họ chỉ làm vướng chân anh, nhưng nếu chỉ có một mình anh, có khi chẳng biết sẽ phải trôi dạt trên biển bao lâu nữa. Nếu may mắn thì có thể trụ được đến khi chiến thắng dịch hạch, còn không may… có lẽ sẽ thành bữa ăn cho cá.

Những mảnh thịt khổng lồ của thương long vẫn không ngừng rơi xuống, sóng biển cuộn lên dữ dội, nhưng không còn đáng lo. Anh ung dung điều khiển lồng bảo hộ, giữ cho bè ổn định, để ba người còn lại nằm nghỉ thoải mái.

Khả năng hồi phục của Lương Hiển tốt hơn Đàm Nghiên tưởng. Hắn chỉ nghỉ ngơi một lát đã ngồi dậy, tiếp tục đặt tay lên người Tần Lực.

Vài giây sau, hô hấp của Tần Lực dần ổn định, nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường. Thằng nhóc này hồi phục rất kinh, hiện tại Đàm Nghiên vẫn còn thấy mệt, vậy mà sau khi Lương Hiển rời tya khỏi Tần Lực, cậu liền mở mắt, tinh thần phấn chấn. Đàm Nghiên hồi phục ý thức nhanh hơn, nhưng về thể chất… chẳng lẽ thật sự không bằng lớp trẻ?

Tần Lực tỉnh táo hẳn, Lương Hiển thì hoàn toàn kiệt sức. Lúc ngã xuống, hắn cố tình nghiêng về phía Đàm Nghiên, cược anh sẽ tốt bụng không bỏ mặc mình.

Quả nhiên, Đàm Nghiên nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Lương Hiển, quỳ ngồi xuống để hắn gối đầu lên đùi mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!