*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm được cảm giác lạnh sống lưng.
Biết rằng đang ở vũ trụ song song của Trái Đất là một chuyện, tận mắt thấy thảm cảnh của thành phố B là chuyện khác.
Một số di tích nổi tiếng trong ảnh trở thành đống hoang tàn, dưới những bức tường đổ nát là vô số xác chết thê thảm, chỉ nhìn thôi cũng rùng mình.
"Loại thảm họa nào có thể khiến mực nước dâng cao đến thế này? Còn có dịch bệnh khác sao?" A Tam không nhịn được hỏi.
"Có lẽ là băng tan…" Lương Hiển đoán, "Trước kia từng có nhà khoa học nói rằng, trong các tảng băng có thể đóng băng vô số virus đã tuyệt chủng. Một khi Trái Đất ấm lên, băng tan, con người không chỉ phải đối mặt với việc mực nước biển dâng cao, đất liền bị nhấn chìm, động thực vật chết hàng loạt, mà còn các căn bệnh chưa từng biết đến."
Hiện tượng ấm lên toàn cầu là vấn đề được xã hội hiện đại thường xuyên nhắc đến. Ai cũng biết băng đang dần tan chảy, nhưng không ai ngờ rằng khi thời khắc ấy đến, thế giới sẽ trở nên như thế này.
"Nhưng băng tan là một quá trình rất chậm mà?" A Tam thắc mắc, "Công trình kiến trúc không thể dời đi, nhưng chính phủ có thể dẫn dân chúng di cư lên cao nguyên. Chẳng lẽ lại chết nhiều người như vậy trong thời gian ngắn…"
Xét theo trạng thái các thi thể, đại nạn của thành phố B chỉ mới xảy ra vài ngày gần đây, là một biến cố gần như bất ngờ, bất ngờ đến mức không cho con người chút thời gian chuẩn bị nào.
"Cho dù băng tan ngay lập tức cũng không đến mức này," Lương Hiển nói, "Thành phố B dù sao cũng nằm sâu trong đất liền, muốn ngập đến đây cũng cần thời gian. Trừ phi địa hình thay đổi trong nháy mắt, nếu không tuyệt đối không thể xảy ra tai họa diện rộng như vậy."
Tần Lực há miệng, không theo kịp dòng suy nghĩ của hai người, không biết phải nói gì.
Cậu xưa nay ít lời, cũng hiểu đầu óc mình không lanh lẹ bằng mấy người thông minh, chỉ cần không bị bỏ lại, cứ yên tâm chấp hành là được. Những chuyện đau đầu như thế, cứ để người thông minh lo. Cậu sống đơn giản, vì vậy cũng nhẹ nhõm.
Nhưng giờ đây, nhìn danh thắng quen thuộc trong ảnh bị dòng nước cuốn trôi, cậu thấy rất khó chịu. Nghĩ đến một ngày nào đó thế giới của mình có thể trở nên như vậy, cậu liền thấy choáng đầu.
"Ọe…" Tần Lực gục xuống, nôn thêm lần nữa.
"Sao vẫn chưa nôn hết nước vậy?" A Tam lấy một chai nước sạch trong ba lô đưa cho Tần Lực, "Uống chút nước sạch đi."
So với ba người đang khiếp sợ, vẻ mặt Đàm Nghiên vẫn luôn bình tĩnh. Thảm cảnh như thế này anh đã thấy quá nhiều. Từ kinh ngạc và không tin lúc đầu, đến giờ đã trở nên bình thản. Tận thế càng thê thảm, anh càng thêm kiên định, tuyệt đối không để thế giới của mình biến thành như vậy.
So với hình ảnh, anh quan tâm đến các đứa trẻ đang trưởng thành hơn. Lương Hiển là người đầu tiên biết sử dụng dị năng, tuy chưa tìm được lĩnh vực sở trường, nhưng với sự thông minh của hắn, không cần lo lắng nhiều. A Tam chậm hơn, nhưng đã tốt nghiệp từ lâu, kinh nghiệm thực chiến dày dạn, phản ứng không nhanh bằng Lương Hiển, nhưng hiểu rõ sức mạnh của bản thân, nhanh chóng tìm được hướng phát triển.
Chỉ có Tần Lực là kém nhất trong ba người, kinh nghiệm lẫn trí tuệ đều không bằng hai người kia, thường xuyên ngơ ngác khi nghe Lương Hiển giảng giải lý thuyết, giống hệt Đàm Nghiên.
Giờ trông như bị bệnh…
Đàm Nghiên thấy sắc mặt Tần Lực tái nhợt, bèn đặt tay lên trán cậu. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng: "Cậu ấy bị sốt."
A Tam và Lương Hiển giật mình. Vừa rồi cả bọn đều chui lên từ nước ngập xác chết, Lương Hiển có dị năng, A Tam giỏi bơi, người uống nhiều nước nhất là Tần Lực.
"Không thể nào…" A Tam suy đoán hàng loạt kết quả tồi tệ nhất, vội để Tần Lực nằm ngửa trên bè hơi, lấy nhiệt kế ra.
39,5 độ. Với thể chất của người trưởng thành, đây là mức cảnh báo nghiêm trọng.
Tần Lực nằm dài, hơi thở mỗi lúc một nặng. Lương Hiển vội vàng lục túi. Lần này bọn họ mang theo không ít thuốc cấp cứu, từ huyết tương đến kháng sinh đều có đủ. Trường hợp của Tần Lực cần hạ sốt và tiêm streptomycin, loại thuốc đặc hiệu điều trị nhiều loại dịch hạch. Nhưng trong số kháng sinh mang theo chỉ có các loại thông dụng như penicillin và erythromycin, không có streptomycin.
"Vẫn có chút tác dụng," Lương Hiển không chần chừ, lập tức tiêm cho Tần Lực một mũi erythromycin, loại có tỷ lệ dị ứng thấp, cùng thuốc hạ sốt. "Chúng ta không có điều kiện truyền dịch, chỉ có thể tiêm bắp, hiệu quả sẽ không cao."
Liều dùng của thuốc tiêm tĩnh mạch thường rất lớn, mà họ không mang theo đủ dụng cụ, tình trạng của Tần Lực cần được cứu chữa sớm.
"Hồi nhỏ đã tiêm vắc
-xin rồi mà, sao vẫn bị nhiễm?" A Tam khó hiểu.
"Hoặc là chưa tiêm vắc
-xin, hoặc là virus đã biến dị trong quá trình lây truyền." Lương Hiển nói, giọng nặng trĩu. "Nếu đây là thế giới song song, thì những xác chết trôi nổi quanh chúng ta chắc hẳn cũng từng được tiêm vắc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!