Chương 27: (Vô Đề)

"Khụ khụ khụ…" Lương Hiển ho sặc sụa trèo lên chiếc bè hơi, tiện tay kéo A Tam bên cạnh lên theo.

"Khụ khụ khụ… Phì!" A Tam bị sặc không ít nước, vừa ho sù sụ vừa càu nhàu: "Nước gì đây, sao mà thối thế?"

Bọn họ vừa vào dị giới liền bị nhấn chìm trong nước, không hề có cảm giác rơi xuống nước. Ngay khi truyền tống qua khe hở là đã ở trong nước rồi.

Ba người đều không có kinh nghiệm, lúc hít thở vô thức hớp một ngụm nước vào bụng. Duy chỉ có Đàm Nghiên giữ được bình tĩnh, nín thở ngay khi cảm giác được môi trường là nước, đồng thời kích hoạt dị năng. Anh nổi lên mặt nước, lấy bè hơi trong ba lô ra. Thế giới này có vẻ giàu oxy, anh bơm đầy khí xong thì lần lượt kéo ba người lên bè.

"Phì phì phì!" Tần Lực buồn nôn kinh khủng, nằm sấp trên bè nôn nước ra ngoài.

"Sao mà thối thế, cái mùi này giống như là…" A Tam nói được nửa câu thì nghẹn lại, vỗ vỗ Tần Lực đang nôn bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngẩng đầu lên.

Tần Lực ngẩng đầu, thấy trước mặt là một vùng nước mênh mông vô tận, không xa lắm có vô số thi thể trôi nổi.

Không chỉ người, còn có động vật.

"Ọe…" Nghĩ đến chuyện mình vừa ngâm trong loại nước này, còn lỡ nuốt phải một ít, Tần Lực lập tức nôn thốc nôn tháo.

A Tam và Lương Hiển khá hơn cậu một chút. Lương Hiển đã thức tỉnh dị năng ở thế giới thực, biết cách sử dụng, nên ngay khi nhận ra có nước xung quanh là lập tức nín thở, chỉ bị ướt chứ không sặc nhiều. A Tam có tâm lý vững vàng, nhổ hết nước trong miệng ra, rồi cắn răng chịu đựng cảm giác buồn nôn.

"Qua đó xem thử đi," A Tam chỉ vào đám xác chết, "Chúng ta phải xác định nguyên nhân tử vong của họ."

Đàm Nghiên gật đầu, vừa định điều khiển bè thì bị Lương Hiển ngăn lại.

"Để tôi thử xem," Lương Hiển nói, "Chẳng phải đã nói rồi sao? Cậu không cần ra tay thì đừng ra tay, lần này không đưa người mới vào là để rèn luyện sức mạnh của bọn tôi."

"Nghe thì có lý…" A Tam do dự, "Nhưng cậu làm được không?"

Thành thật mà nói, từ lúc thức tỉnh dị năng đến nay, A Tam đã thử rất nhiều lần ở thế giới thực, cố cảm nhận loại năng lượng đặc biệt mà Đàm Nghiên nói là tồn tại trong không khí, đáng tiếc không có kết quả.

"Cũng tàm tạm." Lương Hiển tự tin nói.

Việc điều khiển bè di chuyển chủ yếu là nhờ kiểm soát dòng nước và tốc độ gió. Hiện giờ mặt nước phẳng lặng, không có gió, nên cũng đỡ được phần nào.

Lương Hiển hít sâu một hơi, chăm chú nhìn mặt nước, cố gắng hồi tưởng cảm giác dùng sức mạnh tinh thần lần trước, tưởng tượng bản thân có thể đẩy được bè.

Dần dà, hắn thực sự cảm nhận được hạt năng lượng mà Đàm Nghiên từng nói đang chuyển động quanh mình. Cảm giác đó vô cùng kỳ diệu, không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được. Tựa như các luồng năng lượng vô hình lượn lờ bên người, chỉ khi mình "nhận thức" hoặc "quan sát" được chúng thì mới có thể sử dụng được.

Lương Hiển thử điều khiển những hạt đó. Chúng bắt đầu xoay tròn theo ý của hắn, từ từ tụ lại, cuối cùng tạo thành lực đẩy chiếc bè di chuyển.

"Vãi, cậu làm được rồi?" A Tam kinh ngạc, "Cậu làm thế nào vậy?"

Lương Hiển không rảnh trả lời. Không như Đàm Nghiên, hắn phải dồn toàn bộ tinh thần mới có thể kiểm soát được bè.

Khoảng cách đến khu vực có xác trôi là vài trăm mét, chỉ mấy trăm mét mà gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực tinh thần của Lương Hiển. Khi sắp tới nơi, mắt hắn bắt đầu đờ đẫn, đồng tử không còn tiêu cự.

Đàm Nghiên vươn tay đỡ lấy lưng hắn, ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Lương Hiển, làm hắn dễ chịu hơn hẳn.

Vừa rồi, đầu óc hắn như biến thành mớ tơ vò, suy nghĩ rối thành cục, từng luồng ý niệm thi nhau trồi lên rồi biến mất, không cách nào nắm bắt, ý thức khó tập trung. Nhưng khi bàn tay Đàm Nghiên chạm vào, tất cả suy nghĩ như được gỡ ra rồi gom lại, đầu óc có thể vận hành bình thường.

Rốt cuộc "ý thức" dựa vào đâu để điều khiển sức mạnh?

Lương Hiển không tin vào mấy thứ hấp thụ linh lực hay nguyên tố ma pháp. Hắn cho rằng mọi hiện tượng trên đời đều có thể được giải thích bằng khoa học. Những gì chưa thể giải thích không có nghĩa nó thần bí huyền ảo, chỉ là trình độ nhận thức của con người chưa đạt đến mà thôi.

Hạt năng lượng trôi nổi xung quanh họ chắc chắn là loại năng lượng có thể quan sát và cảm nhận được, giống như phong năng, thủy năng, điện năng, quang năng mà họ thường sử dụng, chỉ là hiện tại nhân loại chưa hoàn toàn nắm giữ được chúng.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lương Hiển gắng sức một lần nữa, đẩy bè trôi về phía đám xác.

A Tam lấy một cây gỗ dài từ ba lô, chọc vào một thi thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!