Đàm Nghiên cầm một cốc nước đi vào phòng bệnh, thấy Lương Hiển mở mắt thì tiến lại gần, đặt tay lên trán hắn kiểm tra, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
"Cũng ổn, nhưng đầu đau như sắp nổ tung… Cậu cũng từng gặp tình huống thế này à?" Lương Hiển hỏi.
"Khi ở dị giới," Đàm Nghiên giải thích đơn giản, "có một lần đột nhiên đau dữ dội, ngã xuống biển, tìm được một tấm ván, leo lên đó trôi nổi hai ngày, cuối cùng dạt vào một hòn đảo."
Anh không nói quá nhiều, Lương Hiển vẫn có thể đoán được lúc đó nguy hiểm đến mức nào. Thế mà giọng điệu Đàm Nghiên bình thản như thể đang kể một chuyện rất bình thường.
"Chỉ có một mình cậu?" Hắn hỏi.
"Ừ."
"Từ lúc phát hiện "lỗ hổng" chỉ có mình cậu?" Lương Hiển biết câu hỏi này có thể liên quan đến bí mật quốc gia, "Nhà nước không can thiệp gì à?"
"Ban đầu họ không biết," Đàm Nghiên tránh nhắc đến vấn đề tuổi tác, "Về sau Bộ trưởng Vu phát hiện, biết tôi có thể vào được "lỗ hổng", nên bắt đầu lựa chọn thành viên, dẫn đến việc mấy cậu cùng vào."
Nói đến đây anh mỉm cười, hình như rất vui.
Lương Hiển cảm thấy hơi chua xót trong lòng, không rõ là xót xa cho người trước mắt hay bực mình vì sự ngốc nghếch của anh. Hắn xoa nhẹ thái dương, nói: "Tôi không vô tư được như cậu."
Giấy không gói được lửa, theo đà số người vào "lỗ hổng" ngày càng tăng, sẽ có một ngày ai đó phát hiện dị năng cũng có thể sử dụng ở thế giới thực. Đến lúc đó, xã hội sẽ dấy lên những làn sóng gì, Lương Hiển không dám chắc.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, sẽ có nhiều người hơn nữa khao khát bản thân hoặc thuộc hạ sở hữu dị năng. Khi đó, "lỗ hổng" trong mắt họ sẽ từ một mối tai họa biến thành cơ hội, vô số người bị đẩy vào đó để tìm đường sống. Ban đầu có thể sẽ chết rất nhiều, nhưng dần dần, tin tức về "lỗ hổng" bị rò rỉ, rồi sẽ có người sống sót trở ra với dị năng…
Những người đầu tiên có được dị năng như bọn họ, có thể sẽ bị lợi dụng, trở thành quân cờ của kẻ khác.
Tất nhiên không loại trừ khả năng nhà nước sẽ giấu kín chuyện này, cử thêm nhiều binh sĩ đi thức tỉnh dị năng, từ đó cải thiện thể chất con người, tiến tới giai đoạn nhân loại tiến hóa.
Khi sự việc chưa xảy ra, không ai biết kết cục là tốt hay xấu.
Việc Lương Hiển có thể làm, là cố gắng duy trì sự yên ổn này lâu nhất có thể. Ít nhất phải đợi đến khi hắn hoàn toàn nắm giữ dị năng, chiếm được ưu thế tuyệt đối, có tiếng nói rồi mới tính tiếp.
"Nếu năng lực của bọn mình có thể dùng ở thế giới thực, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?" Lương Hiển hỏi.
"Không thể nào," Đàm Nghiên bật cười, "Nếu ai cũng dùng được thì thế giới này sẽ loạn hết cả lên."
Ánh mắt của Đàm Nghiên trước sau kiên định. Anh thật sự tin rằng dị năng không tồn tại ở thế giới thực. Nhưng nghĩ kỹ lại, suy nghĩ đó mới là điều không tưởng. Bất kể là ai, một khi có được sức mạnh vượt ngoài thường thức, đều sẽ muốn thử sử dụng ở thế giới thực. Không liên quan đến thiện ác, chỉ đơn giản là tò mò.
Vậy tại sao Đàm Nghiên lại tin chắc như thế?
"Sau khi trở về, cậu đã từng thử chưa?"
"Chưa từng." Đàm Nghiên khó hiểu, "Biết rõ không thể thì thử làm gì?"
Anh sờ trán Lương Hiển, đút cho hắn một ngụm nước: "Ngủ sớm đi, sáng mai tôi mua cháo, chắc còn khó chịu vài ngày đấy."
Ngược lại, Lương Hiển thấy suy nghĩ của Đàm Nghiên hơi kỳ lạ. Ai mà không muốn thử chứ? Đột nhiên có được sức mạnh siêu nhiên mà không sinh lòng tò mò? Một chút xíu ý định cũng không có?
Không chỉ mình hắn, những người khác cũng vậy. Lương Hiển biết, phần lớn người làm nghiên cứu đều có tính hoài nghi với mọi thứ, không dễ dàng tin lời nói của một người. Vậy mà chỉ nghe một câu "thế giới thực không thể sử dụng dị năng" của Đàm Nghiên, ai cũng tin răm rắp, không có lấy một người thử hoặc nghi ngờ.
Kể cả hắn, phải đến khi đột nhiên nhìn rõ trong bóng tối, mới ý thức được điều bất thường. Nguyên một khoảng thời gian dài trước đó, hắn không nghi ngờ anh chút nào.
Ý thức…
Hắn xoa trán, đầu vẫn còn âm ỉ đau. Lẽ nào sức mạnh của "ý thức" mạnh đến vậy sao?
Ôm nghi vấn này, Lương Hiển dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, hắn cảm nhận được có người ngồi bên cạnh mình suốt đêm, không rời đi.
Hắn biết đó là Đàm Nghiên, không cần mở mắt cũng có thể xác nhận. Không phải do năm giác quan cảm nhận, mà bằng cảm giác, trực giác, giác quan thứ sáu, hoặc gọi là ý thức…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!