Kiều Tri Học có thể làm gì? Tất nhiên là phải tìm cách!
Người khác, kể cả ba người Lương Hiển cũng có thể bị loại, duy chỉ có Đàm Nghiên là tuyệt đối không thể đi. Nếu anh không tham gia nhóm chuyên đề, thì ai sẽ vào thế giới tận thế chịu khổ đây?
"Anh không muốn xem lén đề trước, muốn mọi người nghĩ ra cách giải quyết khiến ai cũng hài lòng?" Kiều Tri Học hỏi.
"Đúng vậy." Đàm Nghiên trả lời rất nghiêm túc.
Kiều Tri Học: "…"
Kiều Tri Học cảm thấy mọi người quá đề cao anh ta rồi. Anh ta là người làm học thuật, không phải làm chính trị. Chuyện thế này lẽ ra nên nhờ Bộ trưởng suy tính, sao lại đẩy sang cho anh ta đau đầu? Anh ta đang bận vắt óc suy nghĩ xem nên để đợt người kế tiếp mang theo thiết bị gì đi vào lỗ hổng kia kìa.
"Tôi hiểu đại khái ý của cậu." May mà vẫn còn A Tam, từng cùng vào "lỗ hổng" nên hiểu phần nào về Đàm Nghiên. "Cậu biết mình nhất định phải vào nhóm chuyên đề, nhưng không muốn các bạn học sinh khác cảm thấy bất công. Thế này đi, bài thi lần này cậu cứ làm bình thường, về điểm số, tôi sẽ cho cậu kết quả trung bình. Đề thi lần này tôi sẽ giữ lại một bản, chờ đến khi cậu cảm thấy mình đạt đến trình độ ấy, thì thi lại một lần nữa, đến lúc đó tôi sẽ đổi bài thi, được không?"
Đàm Nghiên nghe xong thì đồng ý. Dù là cách nào, chỉ cần khiến anh cảm thấy không xứng đáng với kết quả mình đạt được thì anh sẽ không chấp nhận. Thứ anh kém hơn người khác chính là thời gian. A Tam vừa khéo cho anh một khoảng thời gian giảm xóc.
Lương Hiển vẫn đang lăn tăn giữa việc "trộm đề chép đáp án" và "sửa điểm trực tiếp" thì khác nhau ở đâu. A Tam đặt tay lên vai hắn, cười gian: "Nhóc con, tối qua lén trộm đề phải không?"
"Sao anh biết?" Lương Hiển sững người.
"Lừa cậu đó." A Tam nhún vai, gương mặt bình phàm thoắt bừng sáng vẻ khôn ngoan. "Tôi đoán cậu sẽ không chịu ngồi yên. Sao, Đàm Nghiên không đồng ý đúng không?"
Vì sao chuyện A Tam hiểu mà hắn không hiểu? Lương Hiển khó hiểu vô cùng.
"Tôi nói cho cậu biết khác biệt là gì nhé." A Tam khoác vai hắn, nói. "Đàm Nghiên là kiểu người không thể chấp nhận kết quả không xứng đáng với năng lực bản thân, càng không thể chấp nhận thành tích do gian lận mà có. Kết quả mà tôi công bố lần này, cậu ấy hoàn toàn có thể đạt được trong tương lai, nói cách khác là mục tiêu học tập mà cậu ấy tự đặt ra.
Điều này khác hoàn toàn với việc gian lận, hiểu chưa?"
Lương Hiển vẫn còn lơ mơ.
A Tam thở dài.
Trong mắt anh ta, Lương Hiển quá xuất sắc, quá thông minh, biểu hiện tại thế giới khác cũng vô cùng nổi bật, có những thứ mà bản thân anh không có. Dù là Kiều Tri Học hay Đàm Nghiên, đều đang bồi dưỡng hắn thành người lãnh đạo. Nhưng vị lãnh đạo này vẫn chưa trưởng thành, nếu không kịp thời gieo vào đầu hắn thế giới quan đúng đắn, thì tương lai sẽ rất đáng sợ.
Sau khi rời khỏi "lỗ hổng", các bài kiểm tra của nhóm nghiên cứu đều cho thấy thể chất của họ không có gì bất thường, các dữ liệu đều chứng minh dị năng chỉ tồn tại trong dị giới. Nhưng A Tam không tin.
Rõ ràng anh ta đã bị Đàm Nghiên cắt đứt gân tay trong thế giới thực, vậy mà không có một vết thương nào, lúc đó anh ta còn chưa vào "lỗ hổng". Vậy khả năng tự phục hồi đó ở đâu ra?
"Cậu nói xem, khi chúng ta biến thành cái dạng sống dở chết dở, Đàm Nghiên có hy vọng chúng ta thức tỉnh dị năng hồi phục không?" A Tam bỗng thấp giọng hỏi.
"Tất nhiên là có." Đàm Nghiên ở bên cạnh trả lời.
Toang, lại quên mất thính lực của Đàm Nghiên nhạy hơn người.
Lương Hiển đưa mắt ra hiệu, ý bảo A Tam bàn chuyện này sau.
Ba người họ đã ăn ý không báo cáo chuyện A Tam "có thể bị thương trước khi vào lỗ hổng" với tổ chức. Không phải là giấu giếm có chủ đích, mà vì không muốn để một sự việc chưa có kết luận khiến người ta nhìn Đàm Nghiên như một kẻ dị loại.
Vụ "bị thương" của A Tam có ba cách lý giải:
Một là anh ta thực sự bị thương, sau khi vào dị giới thì hồi phục. Khi đó tình huống rất khẩn cấp, A Tam bị thương ở thế giới thực, ngay sau đó bị "lỗ hổng" hút vào. Phải đến khi tới dị giới mới có thời gian kiểm tra vết thương. Khoảng thời gian này có thể lý giải được câu nói "xã hội hiện thực không có siêu năng lực" của Đàm Nghiên.
Hai là thật ra anh ta không hề bị thương, đòn tấn công của Đàm Nghiên chỉ tạo ảo giác rằng anh ta bị thương. Điều này từng có tiền lệ: Một người đối mặt với sát thủ máu lạnh có ảo giác rằng mình đã bị giết, nguyên nhân là do khí thế và áp lực tâm lý.
Ba là cách lý giải mà họ nghi ngờ nhất và không muốn tin nhất: cổ tay của A Tam đã hồi phục ngay sau khi bị thương.
Không có bằng chứng, tất cả chỉ có thể dựa vào cảm giác của A Tam, mà bản thân A Tam cũng không nói rõ được. Anh ta đành tạm gác nghi ngờ lại, để sau này từ từ xác minh.
Mấy ngày nay quan sát, A Tam thấy Đàm Nghiên là một người chính trực và cổ hủ, đến việc quay cóp bài thi cũng không chịu làm. Khả năng anh nói dối gần như bằng không, càng không thể giấu giếm chuyện dị năng có thể dùng trong xã hội hiện thực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!