Chương 24: (Vô Đề)

Tâm trạng của Đàm Nghiên vô cùng nặng nề.

Lăn lộn bốn mươi năm trong ngành, chỉ cần là nhiệm vụ cấp trên giao, anh lần nào cũng dốc hết sức mình để hoàn thành tốt nhất có thể. Dù không ai trao cho anh phần thưởng "người nỗ lực nhất", nhưng đó là niềm tự hào nho nhỏ, là vinh quang thầm lặng của anh.

Thế mà giờ đây, nhiệm vụ cuối cùng trong sự nghiệp của anh có lẽ sẽ thất bại.

Chẳng lẽ chỉ vì lần cuối này mà để lại một vết nhơ trong cuộc đời sao? Mang theo nỗi tiếc nuối ấy mà nghỉ hưu, anh thực sự có thể yên tâm giao lại mọi thứ cho lớp trẻ, rồi thảnh thơi đi khắp trời nam đất bắc sao?

"Không phải, ý tôi là…" Kiều Tri Học chống cằm, mệt mỏi nhìn Đàm Nghiên, "Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh không hiểu chỗ nào không?"

Đàm Nghiên: "…"

Anh chỗ nào cũng không hiểu.

A Tam kinh ngạc nhìn anh: "Toàn là kiến thức cấp ba, cậu đang ở độ tuổi vừa thi xong đại học đúng không? Làm sao mà cậu thi đậu vào lớp đặc biệt vậy?"

À, A Tam không biết tuổi thật của Đàm Nghiên, tưởng anh cùng thi đại học với đám học sinh bình thường, lại còn xuất sắc đến mức được chọn vào lớp đặc biệt. Bản thân A Tam từng đi theo con đường đó, hiện giờ đã đi làm nhiều năm, nhưng đề thi đại học vẫn nắm khá chắc, bởi vậy hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Đàm Nghiên lại kém đến thế.

Trừ môn tiếng Anh có phần khá hơn chút (thuộc từ vựng tốt, ngữ pháp vẫn tệ thảm), thì các môn khác đều nát nhừ.

Ngược lại điểm chính trị không tệ… nhưng đây là ban khoa học tự nhiên mà!

"Tôi sẽ về tự học." Đàm Nghiên cúi đầu chào hai giáo viên, rồi lê bước nặng nề rời khỏi văn phòng giáo vụ.

"Siêu nhân cũng sợ Toán Lý Hóa…" A Tam ngã vật xuống ghế, hoàn toàn mất dáng vẻ nghiêm túc. Dạy học cho Đàm Nghiên gần như rút cạn toàn bộ sinh lực của anh ta. 

Hai tiếng đồng hồ giảng bài, Đàm Nghiên không hiểu được một chữ nào. Anh ta giảng đến mức đầu óc thiếu ô

-xy, còn mệt hơn ba ngày ba đêm hành quân liên tục trong rừng rậm nhiệt đới.

"Siêu nhân?" Kiều Tri Học hỏi lại.

"Phải, mọi người không biết cậu ấy ở thế giới khác lợi hại thế nào à?"

"Nghe rồi, thể năng vượt trội, từ sức mạnh cơ bản, khả năng nhảy đến phản xạ đều vượt xa người bình thường. Nhưng tôi từng kiểm tra thể chất cho anh ấy, chỉ ngang mức trung bình của lính đặc chủng, phản xạ có nhanh hơn một chút nhưng không chênh lệch nhiều. Các anh hình như chỉ hiện được năng lực đặc biệt ở thế giới bên kia, quay về Trái Đất thì chỉ còn khả năng hồi phục mạnh mẽ."

Kiều Tri Học từng nghe Bộ trưởng Vu mô tả nên đã làm kiểm tra chi tiết cho Đàm Nghiên, và kết quả rất thất vọng. Dường như trong thế giới hiện thực không tồn tại điều kiện để Đàm Nghiên trở thành siêu nhân. Và nếu phải đánh đổi sự yên bình của Trái Đất để đổi lấy dị năng, anh thà làm người bình thường còn hơn, chỉ cần thế giới mãi hòa bình.

"Do các anh chưa tận mắt thấy thôi." A Tam lắc đầu.

Dùng lời không thể miêu tả hết cú sốc lúc ấy. Khi Đàm Nghiên nhấc bổng một tảng thiên thạch hàng chục thậm chí hàng trăm tấn, cằm anh ta suýt rớt xuống đất.

"Nhưng anh nói đúng, sức mạnh mà không dùng được ở thế giới thực, mạnh cỡ nào thì có ích gì đâu."

Sau khi tỉnh lại, nhóm A Tam từng làm bài test thể lực, hoàn toàn không có gì thay đổi. Chỉ có duy nhất khả năng hồi phục là mạnh hơn, nhưng về mặt sinh học, như Kiều Tri Học cảnh báo, số lần phân bào của tế bào là có giới hạn, khả năng hồi phục nhanh chóng có khi đánh đổi bằng tuổi thọ, đừng vì hồi phục nhanh mà làm loạn trong thế giới khác. Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.

Bên kia, Đàm Nghiên lê bước quay về ký túc xá, Kha Hạo và Nghiêm Vĩnh Phong chưa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện nên vẫn đang chịu đựng huấn luyện địa ngục. Thôi Hòa Dự đang điên cuồng gõ máy tính, không biết tra cái gì, Khâu Tề Chính đang nghiêm túc đọc quyển Vật lý nguyên tử.

Tần Lực đọc sách chung với Khâu Tề Chính, thấy Đàm Nghiên bước vào lập tức ngồi xuống bên cạnh, còn rót cho anh một ly nước.

Khâu Tề Chính và Thôi Hòa Dự: "…"

Mới nửa tháng không gặp, thằng bạn Đại Lực nay đã thành tay sai thân tín của sinh viên chuyển trường.

"Cảm ơn." Đàm Nghiên nhận lấy ly nước, uống một ngụm tưới mát tâm hồn khô héo, rồi hỏi: "Cậu ôn đến đâu rồi?"

"Không hiểu gì hết." Tần Lực cũng rất tuyệt vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!