Chương 23: (Vô Đề)

Mấy người Đàm Nghiên biến mất đột ngột trong lúc huấn luyện quân sự, sau khi trở về, ba người Lương Hiển hôn mê hơn nửa tháng, vì thế cần phải có một lời giải thích với các bạn học.

Phía chính phủ đưa ra lý do rằng, nhóm Lương Hiển đã giao chiến với một lính đặc nhiệm có mật danh "Sói Hoang", cả hai bên đều bị thương nặng và được đưa đi cấp cứu. May mà đội Thôi Hòa Dự vẫn còn hai người, nên vẫn có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Đàm Nghiên và Khâu Tề Chính ở cùng ký túc xá, Lương Hiển ở phòng đối diện. Tối hôm đó, sau khi trở lại trường, lẽ ra Lương Hiển có thể ngoan ngoãn về phòng mình, chui vào chăn ngủ nướng, nhưng chẳng hiểu sao cứ đi theo Đàm Nghiên, ma xui quỷ khiến bước vào ký túc xá của Đàm Nghiên luôn.

Trong phòng, mọi người đang xôn xao bàn tán ba người họ đã bị thương nặng đến mức nào mà biến mất lâu như vậy, thậm chí còn không cho thăm nom. Tuy Lương Hiển chọc chửi thiếu đòn, Đàm Nghiên không mấy thân thiết, nhưng Tần Lực là anh em tốt của cả bọn mà, bọn họ muốn đi thăm Tần Lực.

Thấy Tần Lực quay về, chưa kịp an ủi vài câu thì nhìn thấy Lương Hiển đi đằng sau.

Thôi Hòa Dự đang tỏ vẻ quan tâm, lập tức chuyển thành nụ cười hả hê, bước đến trước mặt Lương Hiển: "Ai bị thương mà vẫn giành hạng nhất nhỉ? Nếu thật sự ở chiến trường, chẳng lẽ bị thương một cái là bỏ trốn? Phải có năng lực đối phó với mọi khó khăn chứ? Là ai nói trước khi huấn luyện ấy nhỉ? Đêm đầu tiên đã biến mất, tinh thần bị thương vẫn chiến đấu đâu? Cuối cùng vẫn phải nhờ tôi với lớp trưởng mới qua nổi huấn luyện.

Chậc chậc, chỉ giỏi nói mát."

Ngày thường cậu ta mới nói câu đầu là Lương Hiển đã nhảy dựng lên phản pháo rồi, nhưng bây giờ Lương Hiển tự thấy mình là người từng trải, đến thế giới khác, còn thức tỉnh năng lực siêu nhiên. Mặc dù chưa rõ là năng lực gì, nhưng dù sao cũng không cùng bàn cân với hạng người như Thôi Hòa Dự.

Thế nên trước lời chế nhạo của Thôi Hòa Dự, hắn chỉ nhếch môi nở nụ cười thương hại.

Chả hiểu sao Thôi Hòa Dự có cảm giác mình bị khinh thường, định xông tới lý luận với Lương Hiển thì bị Tần Lực giữ lại.

"Đại Lực, ông làm gì vậy?" Thôi Hòa Dự không hiểu, trước đây mỗi lần cậu ta và Lương Hiển cãi nhau, Tần Lực đều đứng về phía cậu ta mà.

"Đừng nói nữa, sau này ông sẽ hối hận đó." Tần Lực nhắc nhở đơn giản.

Thôi Hòa Dự và Lương Hiển là hai thiên tài nổi bật nhất lớp đặc biệt, mỗi lần đều bị Lương Hiển lấn át đôi chút. Vậy mà lần này, trong đợt tuyển chọn đội viên, người đầu tiên Lương Hiển đề cử lại là Thôi Hòa Dự.

"Thằng nhóc đó hơi phách lối, nhưng thực lực không tệ. Hồi tôi học trước mấy môn cơ học lượng tử, nó cũng từng bái một giáo sư nào đó học riêng, biết đâu còn hiểu sâu hơn tôi, rất có ích. Về nhân phẩm… thì cũng tàm tạm, xài được."

Đó là đánh giá của Lương Hiển về Thôi Hòa Dự.

Nói chung, hắn công nhận thực lực của Thôi Hòa Dự, có điều hai đứa cứ ngứa mắt nhau.

Tất nhiên, không phải Lương Hiển chỉ định là được vào tổ dự án, vẫn cần chọn lọc và khảo sát kỹ càng.

Theo thông tin mà họ mang về, tổ chức bắt đầu coi trọng hiện tượng "lỗ hổng". Đây là loại thảm họa chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ dẫn tới thảm họa toàn cầu. Cho dù chưa thể giải quyết ngay, thì cũng phải khẩn cấp kiểm soát.

Ban đầu, Đàm Nghiên vào lớp đặc biệt để từ từ chọn người phù hợp, nhưng bây giờ phải đào tạo nhân tài có thể thoải mái ra vào "lỗ hổng" trong thời gian ngắn nhất.

Mà hai người đạt hạng nhất trong đợt huấn luyện quân sự, Thôi Hòa Dự và Khâu Tề Chính, chính là những ứng cử viên tiềm năng, chưa kể cùng phòng với Đàm Nghiên – người gần với bí mật nhất. Thay vì bắt họ giữ bí mật, chi bằng để họ trực tiếp tham gia vào kế hoạch.

Tất nhiên, vẫn phải tôn trọng nguyện vọng cá nhân. Ba người Lương Hiển thuộc sự kiện ngoài ý muốn, họ đã dùng bản thân chứng minh rằng thế giới bên kia "lỗ hổng" nguy hiểm đến mức nào. Dù Đàm Nghiên có giỏi đến mấy cũng chỉ có một người, không thể bảo vệ hết tất cả.

Họ chỉ là học sinh, không giống như A Tam là quân nhân, có quyền lựa chọn.

Nhưng theo Lương Hiển, với hiểu biết của hắn về các bạn học, đa số sẽ cam tâm tình nguyện tham gia. Với người trẻ mà nói, xuyên không, thế giới kỳ bí đầy rẫy nguy hiểm chưa biết, siêu năng lực… mấy thứ đó quá hấp dẫn, ai mà không muốn thử?

Dù biết sẽ nguy hiểm tới tính mạng, vẫn sẽ có người muốn thử.

Có điều lần này Bộ trưởng Vu đã ra chỉ thị chết: có thể tìm người, nhưng trước khi ba người Lương Hiển thành thục điều khiển dị năng, tuyệt đối không được đưa người mới vào "lỗ hổng". Một mình Đàm Nghiên đã quá vất vả, thêm hai người nữa, ông sợ anh không gánh nổi.

Lúc này đối diện với Thôi Hòa Dự, Lương Hiển cảm thấy ưu việt từ trong ra ngoài. Hắn liếc cậu ta bằng lỗ mũi, rồi nói với Đàm Nghiên: "Nghỉ ngơi đi nhé."

"Thái độ cái kiểu gì đấy! Đại Lực, sao ông ngăn tôi?" Thôi Hòa Dự thở phì phò, "Rốt cuộc mấy người bị thương kiểu gì mà nghỉ lâu thế, còn không cho thăm, giờ về ai nấy đều khỏe mạnh, có giống bị thương chỗ nào đâu?"

Tất nhiên là Tần Lực không thể nói. Cậu đập nhẹ một cú lên vai Thôi Hòa Dự, nhe răng cười, rồi như người mộng du leo lên giường của mình.

Thôi Hòa Dự: "…"

"Lớp trưởng, Đại Lực bị mất hồn à." Kha Hạo kinh ngạc nói, "Nhìn nét mặt cậu ta xem, như thể vừa hít phải thuốc mê ấy. Lúc trước chúng ta tìm thấy ruộng thuốc phiện giả mà? Lẽ nào mấy thằng này đụng phải hàng thật?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!