Chương 22: (Vô Đề)

Trong khoảnh khắc đó, cảm động dâng lên trong lòng Lương Hiển đến mức không thể diễn tả thành lời. Hắn muốn dang tay ôm lấy Đàm Nghiên, muốn nói cho anh biết xúc động lúc này.

Thế nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp cử động, hắn thấy Đàm Nghiên buông tay mình ra, xoay ghế nửa vòng, đi cắt móng tay cho A Tam giường bên cạnh.

Nỗi đau lúc hô hấp nhân tạo lại trào dâng, Lương Hiển vội vàng níu lấy vạt áo của Đàm Nghiên. Đàm Nghiên cảm thấy sau lưng có người kéo mình, lập tức nhận ra là ai, kích động quay đầu lại, thấy Lương Hiển đang nhìn anh bằng ánh mắt khát khao.

"Cậu tỉnh rồi!" Anh vui vẻ nói.

"Ừm," thấy anh vui như vậy, Lương Hiển không nhịn được mà bày ra vẻ trầm tĩnh, "Tôi cảm thấy bây giờ tôi cần…"

Một cái ôm.

Tiếc là mới nói được nửa chừng, Đàm Nghiên đã lấy từ đầu giường một cốc nước ấm, đưa lên bên môi hắn: "Cần uống nước đúng không, tôi biết mà, phim truyền hình toàn diễn vậy."

Lương Hiển: "…"

Tiểu thuyết không đọc, toàn xem phim truyền hình gì đâu, nghe cốt truyện là biết sáo mòn rồi! Tam Quốc Diễn Nghĩa có quay cảnh uống nước không đấy!

Xúc động trong lòng còn chưa kịp thổ lộ, Đàm Nghiên đã nhấn nút gọi y tá. Chưa đến mấy giây, một đám người khệ nệ ôm máy móc lũ lượt xông vào phòng.

"Tỉnh rồi à?" Kiều Tri Học liều mạng chen qua đám thiết bị, là người đầu tiên lao tới trước mặt Lương Hiển, "Giờ cậu thấy sao? Có chóng mặt không? Cơ thể thế nào? Lát nữa đi kiểm tra với tôi, tôi phải kiểm tra toàn diện dữ liệu cơ thể của cậu."

Kiều Tri Học còn chưa nói xong, một ông giáo sư tóc bạc trắng dùng sức ấn đầu anh ta xuống, mỉm cười hiền lành nói: "Này thanh niên, thể chất khá đấy, bị thương nặng vậy mà hồi phục được. Chúng tôi cần thu thập máu và mẫu DNA của cậu, nếu có dịch tủy nữa thì càng tốt, không biết cậu có ngại không…"

"Tất cả tránh ra." Giọng nói uy nghiêm của Bộ trưởng Vu vang lên từ phía sau.

Trong chốc lát, mọi người trong phòng y tế đều tản ra, trước mặt Bộ trưởng Vu mở ra một lối đi. Ông nhàn nhạt nói: "Còn hai bệnh nhân nữa chưa tỉnh, mọi người làm thế này ra thể thống gì. Bọn họ là trụ cột tương lai của quốc gia, không phải chuột bạch thí nghiệm hay Đường Tăng cho mọi người moi móc. Tiểu Từ, dẫn bọn họ đi học lại quy định bảo mật, chuyện của bốn người này, trừ nhân viên y tế tham gia cứu chữa ra, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài, toàn bộ xếp vào hồ sơ bảo mật cấp một."

Bảo mật cấp một… vẫn kém một bậc so với Đàm Nghiên.

Từ Minh Vũ dẫn mọi người ngoại trừ Kiều Tri Học ra ngoài, căn phòng lập tức yên tĩnh hơn hẳn. Bộ trưởng Vu bước tới trước mặt Lương Hiển.

"Bộ trưởng Vu." Lương Hiển lập tức ngồi thẳng người, giơ tay muốn chào theo nghi thức.

Tay vừa nhấc lên một nửa thì bị Bộ trưởng Vu ngăn lại: "Đừng cử động bừa, tay cậu vẫn còn bị thương…"

Lời nói được một nửa, ông đã thấy cánh tay nhẵn nhụi không chút sẹo nào của Lương Hiển, đã tự lành từ lâu.

Bộ trưởng Vu thu lại bàn tay ngăn cản, nhận nghi thức chào của hắn.

"Bây giờ cảm thấy thế nào?" Bộ trưởng Vu quan tâm hỏi.

Lúc này Lương Hiển mới có thời gian quan sát cơ thể mình, phát hiện không chỉ các vết bỏng và vết tê cóng đều lành lặn, mà ngay cả gãy xương vụn từng được cảnh báo có thể khiến hắn vận động khó khăn về sau cũng biến mất.

"Tại sao lại như vậy?" Lương Hiển hiểu rõ tình trạng của bản thân, trước khi ngất hắn đã nghĩ, với thương tích thế này, cho dù về sau thức tỉnh dị năng, e rằng cũng sẽ trở thành một phế nhân.

Hắn không ngờ dị năng còn có thể tăng cường khả năng tự chữa lành của cơ thể.

"Chúng tôi cũng muốn biết vì sao," Kiều Tri Học lập tức tranh thủ cơ hội xông lên, "Đi làm mấy kiểm tra với tôi."

Lương Hiển rất tò mò về cơ thể mình, cực kỳ phối hợp. Kiều Tri Học đẩy xe lăn tới, Lương Hiển vừa định nói không cần, giờ hắn khỏe đến mức có thể thi chạy marathon với anh Pháo, thì bị Đàm Nghiên bế ngang lên, đặt vào xe lăn.

Lương Hiển: "……"

Cái động tác này của Đàm Nghiên, chẳng lẽ làm riết thành quen luôn rồi…

"Không ra thể thống gì." Bộ trưởng Vu hừ một tiếng, "Vết thương của cậu chẳng phải khỏi rồi à, sao còn để người ta bế đi. Học Viện Quân Sự Trung Ương làm sao đào tạo được học viên yếu ớt như cậu vậy!"

Lương Hiển: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!