Chương 20: Thức tỉnh

Sự tình so với họ tưởng tượng còn suôn sẻ hơn, tốc độ của căn cứ thật sự quá nhanh.

Vài người run rẩy khiêng chiếc máy tính nối mạng lên. Dưới sự bảo vệ của Đàm Nghiên, Lương Hiển mở máy, làm quen một chút với hệ thống máy tính của thế giới này.

Phương thức nhập liệu có chút khác biệt với thế giới của họ, mã lệnh cũng hơi khác. May mà hai thế giới chỉ rẽ nhánh từ thời Dân Quốc, khoảng cách tầm trăm năm, nên vẫn còn nhiều điểm tương đồng.

Sau khi làm quen, Lương Hiển bắt đầu nhập dữ liệu bằng ký tự và mã lệnh quen thuộc của mình, có thể sẽ có chút khác biệt, nhưng hắn tin rằng người nước Hạ sẽ tìm được cách giải mã, miễn là họ thật sự cần.

Làm đến mức này coi như là tận tình tận nghĩa rồi.

"Tư lệnh, bọn họ đang nhập gì đó vào máy tính, chúng tôi đang khẩn cấp giải mã." Kỹ thuật viên trong căn cứ báo cáo.

Máy tính vốn đã kết nối mạng, nội bộ căn cứ muốn nhận thông tin từ đó cực kỳ dễ.

"Nội dung liên quan đến lĩnh vực gì?" Tư lệnh nhìn bốn người trong màn hình giám sát đang bị vũ khí hạng nặng bao vây mà không hề sợ hãi, không nhịn được lẩm bẩm: "Rốt cuộc họ là ai, vì sao không mặc đồ bảo hộ mà đứng ngoài trời được?"

"Báo cáo, là… về nông sản." Kỹ thuật viên vừa đánh cắp dữ liệu vừa nói.

"Mau gọi chuyên gia đến xem!" Tư lệnh lập tức đi đến trước máy tính. Dù không hiểu thuật ngữ chuyên ngành mà Lương Hiển dùng, ông vẫn chăm chú đọc.

Căn cứ giờ chỉ còn một chuyên gia nông học đáng thương. Ông ta lướt nhanh qua dữ liệu: "Cách diễn đạt của nhiều phần tôi không quen, cũng không hiểu lắm, nhưng theo như tài liệu ghi, nếu có thể lai tạo ra loại lúa mì này, thì cho dù ở dưới lòng đất, sản lượng mỗi mẫu cũng có thể vượt ngàn tạ… Nguyên liệu làm phân bón kiểu mới rất dễ kiếm, cũng dễ sản xuất.

Tư lệnh, nếu tài liệu này là thật, vấn đề lương thực của chúng ta sẽ được cải thiện đáng kể!"

"Mau…" Tư lệnh đột ngột ngừng lại.

Ông định nói mau khống chế người, cắt mạng, đừng để thông tin rò rỉ. Nhưng nghĩ đến thực lực của đám người ngoài kia, ông bèn thôi.

"Họ cần một máy tính có thể kết nối mạng trung ương…" Tư lệnh căn cứ lẩm bẩm, "Họ không định giao tài liệu cho cá nhân, mà là nộp lên cho quốc gia… Thời đại này vẫn còn người để tâm đến chính phủ cao xa vời vợi ấy sao?"

Ông có thể tưởng tượng được rằng, một khi chính phủ trung ương nắm giữ công nghệ mới, sản lượng lương thực tăng lên, có hậu thuẫn đầy đủ, sẽ có thể ra tay với các căn cứ cát cứ bên dưới. Tới lúc đó, cả nước sẽ thống nhất, tuy người dân sống khổ cực, nhưng có thể đồng tâm hiệp lực chống lại tận thế.

"Tư lệnh, chúng ta có nên giữ lại dữ liệu không?" Kỹ thuật viên hỏi.

Ai cũng nghĩ giống nhau. Nếu chiếm được kỹ thuật này, có đủ lương thực, sẽ thu hút thêm người sống sót, thậm chí có thể khiến các căn cứ khác quy phục. Ai mà không muốn đứng trên đỉnh quyền lực chứ?

"Không," Tư lệnh lắc đầu, "Họ sẽ không cho phép chúng ta giữ lại dữ liệu. Nếu không, họ chỉ cần giao dữ liệu cho chúng ta là sẽ được đãi ngộ tốt nhất ở căn cứ, đâu cần dùng vũ lực răn đe."

"Nhưng, lỡ trung ương thật sự lai tạo được giống mới…"

"Vậy thì càng tốt, đỡ phải một nhà độc bá, trung ương cũng có thể thu phục lòng người. Dữ liệu được truyền đi từ chỗ chúng ta, trung ương nhất định sẽ trọng dụng chúng ta." Tư lệnh nói, "Cứ để họ gửi đi."

Nhóm Lương Hiển không biết biến động trong lòng đám người căn cứ, họ chỉ cảm thấy mọi chuyện quá suôn sẻ, dữ liệu truyền đi không gặp trở ngại nào, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.

"Đi thôi," sau khi gõ phím cuối cùng, Lương Hiển thở phào nhẹ nhõm, "Chúng ta đã làm hết những gì có thể."

A Tam nheo mắt: "Trong căn cứ cũng nhận được bản sao tài liệu nhỉ."

"Lúc đó sẽ xem kỹ thuật của trung ương hay căn cứ ai cao hơn, ai lai tạo giống trước sẽ chiếm được tiên cơ, nhưng sẽ không quá chênh lệch. Nếu người lãnh đạo căn cứ này đủ thông minh, nên nhân cơ hội này quy phục trung ương, hai bên hợp lực thu hồi các căn cứ trên toàn quốc." Lương Hiển phân tích, "Dựa vào tốc độ giao máy tính của ông ta, thì chắc không ngu lắm."

Nghe vậy, A Tam cũng an tâm: "Chúng ta có cần rút lui hoành tráng tí không?"

"Hoành tráng kiểu gì?"

Tần Lực mắt sáng rỡ nhìn Đàm Nghiên: "Ví dụ như… bay lên trời."

Lương Hiển: "…"

Hắn định nói hai người đừng mơ mộng nữa, nhưng nghĩ đến sức mạnh phi nhân loại của Đàm Nghiên, lại cảm thấy cũng không phải không thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!